Vài trang giấy rơi xuống, cuốn theo chiều gió nhẹ quét vào mặt Kiều An Hảo. Lông mi dài của cô khẽ chớp động, liền mở choàng mắt, lập tức liền thấy ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông đang điểm lên góc phải tờ giấy, giọng nói nhạt nhẽo để lại một câu: "Ký vào chỗ này!", sau đó liền xoay người đi vào phòng thay đồ.
Kiều An Hảo đợi cửa phòng thay đồ đóng lại, mới ngồi dậy, cầm lấy xấp giấy trên tủ đầu giường. Mới chỉ nhìn lướt qua, mi tâm của cô liền nhíu lại.
Đó là một phần hợp đồng, hợp đồng làm người phát ngôn cho mỹ phẩm.
Mà hãng mỹ phẩm này, là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, người phát ngôn ở trong nước trước nay đều là những người có tên tuổi trong giới.
Lục Cẩn Niên cho cô ký tên, nghĩa là anh đem công việc phát ngôn năm nay của hãng mỹ phẩm này đưa cho cô sao?
Kiều An Hảo luôn cảm thấy đây như giấc mộng, hoảng hốt có chút không chân thật.
Lục Cẩn Niên thay quần áo sạch sẽ, từ phòng thay đồ đi ra, trong tay mang theo cái cà vạt, đứng trước gương toàn thân, đôi mắt sơ đạm mà thâm thúy nhìn qua gương, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Kiều An Hảo, thờ ơ hỏi một câu: "Ký rồi?"
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, mới lấy lại tinh thần, hướng về phía Lục Cẩn Niên lắc đầu, sau đó ngọ ngoạy một cái, ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần khó tin tìm kiếm xác nhận: "Phát ngôn quảng cáo này, là cho tôi?"
Lục Cẩn Niên như có như không "ừ" một tiếng.
Thật là cho cô à... Kiều An Hảo trong lòng dấy lên một niềm vui nho nhỏ, lập tức lại càng thêm nghi hoặc.
Tại sao đang yên lành, Lục Cẩn Niên lại đưa cho cô show phát ngôn tốt thế này?
Lục Cẩn Niên nhanh chóng thắt xong cà vạt, xoay người, mặt không thay đổi đi tới bên giường, nhìn lướt qua Kiều An Hảo cầm hợp đồng trong tay, thấy chỗ kí tên vẫn còn trống, mi tâm cau lại, nhạt nhẽo mở miệng: "Sao không ký? Không phải cô nói có hứng thú với phát ngôn mỹ phẩm sao?"
Nghe được tiếng của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo mới từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, sau đó mới lấy bút trên đầu giường. Tẩy chay các trang truyện sao chép không xin phép. Khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, Kiều An Hảo vẫn không nhịn được hỏi lên nghi hoặc trong lòng : "Sao phải cho tôi công việc phát ngôn này?"
"Đây là cô xứng đáng có." Giọng Lục Cẩn Niên vẫn không ấm áp như cũ.
Xứng đáng có? Kiều An Hảo càng thêm không hiểu ý tứ của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chặp bộ dáng Kiều An Hảo đầu óc mơ hồ, dừng lại một hồi, giọng nói nhạt nhẽo lại ném ra sáu chữ: "Trả công cô tối hôm qua."
Trả công tối hôm qua... Hóa ra... Đây là thù lao cho một lần quan hệ.
Kiều An Hảo sửng sờ chừng năm giây, mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Lục Cẩn Niên, tiếp đó ngón tay ra sức nắm chặt cây bút, đáy lòng len lỏi vui sướng ban nãy phút chốc như bị đóng băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...