Chạy ra khỏi bệnh viện từ tối hôm qua đến giờ, Kiều An Hảo chưa lúc nào nghỉ ngơi, cũng chưa ăn cơm, thể lực vốn trọng thương nên cô chống đỡ hết nổi, lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang không ngừng chảy mồ hôi, Kiều An Hảo chậm rãi ngồi ở bậc thang trước cửa biệt thự, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt ở trên đầu gối, hô hấp lược có vẻ có chút không tốt.
Ánh sáng đã bắt đầu vào thu, mặc dù không có gay gắt như mùa hạ, nhưng mà phơi nắng lâu như vậy cũng có chút oi nức.
Da Kiều An Hảo trắng nõn mềm mại, chỉ một lát, phơi nắng da đã nổi lên một tầng bạc hồng, cô tưởng đứng lên, nhưng mà chân lại không có lực.
Kiều An Hảo chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên bậc thang, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, qua một đoạn thời gian rất dài, mới rốt cục điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây.
Kiều An Hảo chống tay xuống bậc thang, đứng lên, mại bước chân bước chậm xuống dưới, đi ra biệt thự của Lục Cẩn Niên.
Lúc tới cô bắt một chiếc xe taxi để đi, biệt thự Nghi Sơn ở xa, lúc trở về thành phố chỉ có thể lên tàu hoặc xe buýt.
Kiều An Hảo đi ra cửa của tiểu khu Nghi Sơn, đi về phía đông được khoảng hai trăm thước, mới đến trạm xe buýt.
Trong đầu hiện tại đều là Lục Cẩn Niên đang ở đâu, tinh thần có chút hoảng hốt, mãi cho đến khi xe buýt dừng lại, bác tài xế gọi cô mấy tiếng, thấy cô không phản ứng muốn lên xe, Kiều An Hảo mới mạnh nhớ tới đến cái gì đó,
khoát tay áo về phía xe đang bắt đầu khởi động, nhưng mà xe cũng đã tăng tốc, càng lúc càng xa.
Kiều An Hảo rầu rĩ hạ cánh tay xuống, lúc tính chuẩn bị đợi chuyến xe buýt tiếp theo, đột nhiên có một chiếc xe phanh lại dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, có người kêu cô: “Kiều tiểu thư.”
Kiều An Hảo mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên, đáy mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ, bước nhanh về phía trước.
“Lục Cẩn Niên, anh ở đâu?” Kiều An Hảo vừa hỏi, vừa dán mặt vào cửa kính xe nhìn vào, thấy ghế xe phía sau không có thân ảnh của Lục Cẩn Niên, trên mặt mang một tia mất mát, ảo não cúi thấp đầu xuống.
Trợ lý không có trả lời vấn đề Lục Cẩn Niên đang ở đâu, mà xuống xe, mở cửa xe phía sau ra: “Kiều tiểu thư, ngài trước lên xe đi, đợi lát nữa tôi mang ngài trở về thành.”
Kiều An Hảo nhẹ gật đầu, ngồi vào trong xe.
Trợ lý nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Kiều An Hảo, mở miệng lo lắng hỏi: “Kiều tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”
“Không.” Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười một chút, lắc lắc đầu, lại hỏi: “Không phải anh biết Lục Cẩn Niên ở nơi nào? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?”
Trợ lý giống như vừa rồi, bỏ qua thỉnh cầu của Kiều An Hảo, cầm chai nước ở một bên, đưa cho Kiều An Hảo: “Uống nước đi.”
Kiều An Hảo chần chờ một lát, mới tiếp nhận chai nước, thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Trợ lý lái xe chở Kiều An Hảo về biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên trước, anh ta đóng hết tất cả các cửa sổ lại, thậm chí còn cầm một tấm vải màu trắng che lại các vật dụng trong phòng, ngay cả mang ghế trúc ngoài sân đều thu lại, đặt ở trong kho hàng của biệt thự.
Trợ lý hành động như vậy, giống như nơi này tựa hồ về sau sẽ không có ai đến ở...... Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, nhịn không được truy hỏi trợ lý đang đóng cửa chính biệt thự một câu: “Lục Cẩn Niên, về sau anh ấy sẽ không tới nơi này nữa sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...