“Gặp lại sau...
Đã vô số lần làm ám hiệu cùng thông báo vói cô lại không dám để cho cô biết.
Cô cũng thích trời mưa?
Bố, kéo, tảng đá.
Năm mới cùng em, mới mạnh khỏe.
Thật ra tôi không nghĩ yêu em...Nhưng mà...Tôi làm
không được, tôi nói không được đáp lại bản thân sẽ buông tay.”
Kiều An Hảo rốt cục nhịn không được khóc lên thành tiếng, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hinh ảnh.
Trợ lý của anh tới phòng của cô, nói với cô, anh còn chưa ăn cơm tối, nói cô nên bưng thức ăn đến cho anh, đêm hôm đó lúc đầu không khí giữa anh và cô thực hòa họp, trời còn mưa, cô đứng ở sát cửa sổ, lòng tràn đầy vui mừng nói ười mưa, anh hỏi cô rằng cô cũng thích ười mưa?
Lúc Trình Dạng tổ chức tụ hội, cô không muốn bị phạt, vì thế liền ỷ vào tự minh biết anh chơi đoán số không tốt, một lần lại một lần thắng anh, lại chưa từng nghĩ đến quá, bố, kéo, tảng đá, 5, 2, 0, là ngôn nữ đẹp nhất trong cuộc sống của người câm điếc.
Lúc anh và cô quay phim, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, năm mới cùng em mới mạnh khỏe, cô chỉ nghĩ anh nói là có năm mới cùng em mới
mạnh khỏe, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu nói kia là anh nói cho cô nghe .
Ở trong biệt thự Nghi Sơn, anh cùng ở qua một đêm, thực đơn thuần một đêm, cô nằm ở trên giường, anh bị ốm nằm ở trên ghế sa lon, một đêm kia cô khổ sở như vậy, hỏi anh cô gái anh yêu đã kết hôn, anh chẳng lẽ còn muốn cứ yêu như vậy sao? Anh nói, thật ra tôi không nghĩ yêu cô
ấy...Nhưng mà...Tôi không làm được, tôi không nói bản thân buông tay được.
Kiều An Hảo nâng tay lên, lau đi nước mắt, mới nhìn rõ hàng chữ ở bên dưới.
“Cô có một cái tên rất êm tai.
Kiều An Hảo.
Mọi người đều kêu cô tiểu Kiều.”
Cuối cùng, còn có một câu:“Kiều Kiều, tôi yêu em, tôi yêu em 13 năm.”
Kiều An Hảo giống như là mất đi toàn bộ khí lực, ngồi dưới đất, lập tức giống như đứa bé khóc oa lên.
Trước kia cô nằm mơ, rồi nghĩ, nếu có một ngày Lục cẩn Niên thích cô, thi cô như thế nào? Cô ở trong mộng nghĩ, khẳng định bản thân sẽ rất hạnh phúc thật cao hứng.
Nhưng mà hiện tại, mộng của cô thành sự thật, cô mới phát hiện, loại cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, chỉ toàn là nước mắt.
Cô cũng thương anh a, cho tới bây giờ cô cũng không biết, trong lúc đó cô và anh lại có nhiều chuyện như vậy, nhiều sai sót ngẫu nhiên như vậy.
Cô thích trời mưa, là vì anh.
Cô cố gắng tới gần ban nhất, cũng là bởi vì anh.
Cô liều mạng học tập tiến vào A đại, vẫn là bởi vì anh.
Cô tiến vào vòng giải trí, vẫn là bởi vì anh.
Cô đáp ứng gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn là bởi vì anh...
Bọn họ lúc đó có nhiều lỗi như vậy, thoạt nhìn là không có duyên phận như vậy, nhưng mà yêu nhau lại là duyên phận lớn nhất trong cuộc sống.
Nguyên lai, bọn họ đều đem hết toàn lực đi yêu đối phưong, chỉ là đều không có dũng khí đi nói một câu “wo ai ni” với đối phương.
Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc toàn thân run run.
Trong phòng ngủ yên ữnh, có chỉ có tiếng khóc không ngừng của cô quanh quẩn.
Kiều An Hảo không biết rốt cuộc minh khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc đột nhiên liền ngừng lại, sau đó giống như là cái ngốc tử, nín khóc mà cười, đột nhiên cả người từ dưới đất bò dậy, vọt vào phòng thay quần áo, thay đổi một thân quần áo, sau đó liền nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài.
Cô muốn đi tìm anh.
Hiện tại cô sẽ đi tìm anh.
Cô muốn nói cho anh, Lục cẩn Niên, thật trùng hợp...
Em cũng yêu anh 13 năm.
PS: Không nên gấp gáp, quản lý viên tái đồng ý, nhân có điểm nhiều, mọi nguời kiên nhẫn đằng đằng -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...