Từ môt khắc anh thích Kiều An Hảo kia, luôn chờ đơi một ngày bản thân có thể xứng đôi với cô.
Đến lúc anh rốt cuộc có thể đi yêu cô, thi lại biết cô có hôn ước với Hứa Gia Mộc, sau đó anh lại tiếp tục chờ, cùng đợi đến lúc cô và Hứa Gia Mộc chấm dứt, bản thân có thể đi yêu cô.
Anh đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi đã biến thành thói quen, sẽ không cảm thấy khổ sở .
Nhưng mà đêm nay chờ đợi, lại làm cho anh nếm đaư đớn từ trước tới nay.
Bây giờ đã chín giờ rưỡi, khoảng cách thời gian bọn họ ước định đã qua hai giờ, đây là cô khồng có ý muồn đên sao?
13 năm Anh đợi 13 năm, mới rốt cục đợi đến ngày này, thật sự không nghĩ chưa lâm trận đã chết trước, thật sự không cam lòng rơi vào một kết cục như vậy.
Tầm mắt Lục cẩn Niên từ đèn đuốc sáng trưng đằng xa kéo trở về, cầm di động trên bàn, lại gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, lúc này đây, điện thoại vang lên ba tiếng, liền có người tiếp nghe, đáy mắt anh thoáng hiện một tia kinh hỉ, vừa hô một chữ “Kiều”, điện thoại liền bị tắt, bên trong truyền tới âm thanh đô đồ đô.
Đợi đến khi Lục cẩn Niên gọi điện thoại lại lần nữa, liền giống như những cuộc gọi phía trước, không có người tiếp nghe.
Cồ vừa nhấc máy vì sao lại tắt rồi? Là còn tức giận chuyện anh thu mua Hứa thị sao, vì căm tức chuyện buổi chiều anh đùa giỡn tính tình bỏ lại cồ rời đi sao?
Nhưng mà cồ tiếp điện thoại, chứng tỏ cô có thể nhìn đến
di động Đột nhiên Lục cẩn Niên giống như là thấy
được một tia hy vọng, vội vàng đưa di động từ bên tai xuống dưới, gửi một tin nhắn cho Kiều An Hảo: [ Kiều Kiều, buổi chiều tâm trạng của tôi không tốt, không nên bỏ em lại rời khỏi, thực xin lỗi.]
Lục Cẩn Niên gửi xong tin nhắn, anh nhìn thấy trên màn hình di động biểu thị “Tin nhắn đã gửi thành công”, biết Kiều An Hảo đã thấy được tin nhắn của chính mình, vì thế vội vàng gửi một tin khác: [ Kiều Kiều, tôi biết em có thể nhìn thấy tin nhắn của tôi, tôi còn ở Lệ Cảnh Hiên chờ em, bây giờ em đến đây, chúng ta nói chuyện được khong?]
Gửi đi tin nhắn, thủy chung không có người trả lừoi, Lục Cẩn Niên nắm di động đợi một lát, lại gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, vẫn không có người nghe, vì thế lại gửi thêm một tin nhắn: [ Kiều Kiều, tôi sẽ chờ em, đợi cho tới khi em đến đây mới thôi.]
Lại là một thời gian chờ đợi qua đi, Lục cẩn Niên lại gửi đi một tin nhắn: [ Nếu em không đến, tôi vẫn sẽ đợi.]
Gửi đi tin nhắn nay, Lục cẩn Niên cầm di động, nâng tay lên chà xát mặt mình, sau đó hền thẳng tắp đứng ở trước lan can sân thượng, nhìn chàm chằm đèn đuốc ở xa xa.
Anh không biết rốt cuộc bản thân đã đứng bao lâu, di động trong lòng bàn tay di động rung rung một chút, anh kích động lấy đến trước mặt mình, thấy chỉ là tổng đài 10086 gửi đến tin dự báo thời tiết.
Lục Cẩn Niên mất mát hạ cánh tay xuống.
Lúc mười một giờ, quản lý của “Lệ Cảnh Hiên” đi lên nói với Lục Cẩn Niên đã đến giờ đóng cửa.
Trợ lý nhìn thoáng qua Lục cẩn cố chấp đứng ở trước lan can sân thượng, hồi lâu cũng không có nhúc nhích một chút, nâng tay lên ra hiệu với quản lý, đi ra ngoài, thương lượng với quản lý, yêu cầu bọn họ cùng chờ một chút.
Có thể là do đêm nay là lễ tình nhân đêm thất tịch, đã mười một giờ thành Bắc Kinh vẫn còn náo nhiệt, tuy rằng bọn họ ở tầng thượng của “Lệ Cảnh Hiên”, nhưng mà vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ca ở trên cầu truyền đến: “Em có biết anh đang đợi em sao? Nếu em thật sự để ý anh, thì trong màn đêm vô tận cùng anh vượt qua..............................”
Chờ đợi có thể tôi luyện con người tính nhẫn nại, cũng có thể tiêu hao tính nhẫn nại của con người, cùng với tiếng chuống báo mười hai giờ vang lên, Thành Bắc Kinh vốn huyên náo trong nháy mắt trở nên phá lệ yên lặng.
Yên tĩnh như vậy, khiến cho Lục cẩn Niên có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim minh đập, kích động, bất an, cùng sợ hãi.
Thực sợ sẽ cứ như vậy mất đi cô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...