Lục Cẩn không để ý đến lời nói của trợ lý.
Trợ lý tiếp tục nói: “Lục tổng, quen biết ngài lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không biết ngài còn có một mặt lãng mạn như vậy! ”
Lục Cẩn Niên rốt cục ngẩng đầu, nhìn quanh cảnh tượng chung quanh một vòng, có thể anh cũng muốn giảm bớt hồi hộp của bản thân, hít sâu một hơi, âm thanh nhẹ nói: “Tôi chỉ lãng mạn với một mình Kiều Kiều.”
“Lục tổng, ngài nghĩ sau khi Kiều tiểu thư đến đây, ngài sẽ làm như thế nào?”
“Tôi muốn giải thích xin lỗi với cô ấy chuyện buổi chiều trước, sau đó tôi lấy bút ghi âm ra, cho cô ấy nghe ”
Theo lời nói của Lục cẩn Niên, anh lấy bút ghi âm từ trong túi ra, đặt ở trên bàn trước mặt mình, sau đó có thể là ở trong đầu đã sắp xếp quy trình, căng thẳng giảm đi rất nhiều, giọng điệu nghe cũng bình thản lưu loát hơn: “Kiều Kiều nghe nội dung trong bút ghi âm xong, sẽ rất thương tâm, dù sao cô ấy không nghĩ tới, vị trưởng bối mà nhiều năm qua cô ấy vẫn tôn kính, lại đối xử với cô ấy như vậy, cho nên tôi muốn an ủi cô ấy một chút.”
“Sau đó tôi gọi quản lý mang đồ ăn lên, tôi cụm ly với Kiều Kiều, chúc cô ấy lễ tinh nhân vui vẻ trước ” Lục Cẩn Niên nói tới đây, trước mặt ẩn ẩn hiện ra hình ảnh anh và cô một lát nữa sẽ trải qua.
Đợi cho cồ chúc mừng xong, sẽ làm cho cây nến màu đã chung quanh đây, từng cái hiện ra thành lời nói mà anh muốn nói với cô.
Đợi đến khi cô xem xong toàn bộ, anh liền chăm chú nhìn cồ, biểu đạt tâm ý của chính mình với cồ.
Nếu cô nhận, anh sẽ thật tốt yêu cồ, nếu cô không tiếp thu, anh còn có thể yêu cô, thẳng đến cô bị anh cảm động, nhận mới thôi.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên một tia cười nhẹ, phụ trợ dung nhan tuấn mỹ, trở nên có chút ôn nhu.
Trợ lý ở một bên mang theo vài phần ảo tưởng nói: “Sau khi Kiều tiểu thư đáp ứng lời tỏ tình của Lục tổng, Lục tổng sẽ tìm một ngày thích họp để cầu hồn với Kiều tiểu thư, rồi kết hôn, sau đó sẽ có môt tiểu bảo bảo xinh đẹp....!”
Tuy rằng Lục cẩn Niên biết, chính minh còn chưa tỏ tình, suy nghĩ này có chút xa với, nhưng là vẫn không nhịn được dựa theo lời của trợ lý, vẽ ra hình ảnh ở trong đầu, một mình ngẫm lại, hình ảnh sinh động làm cho anh cảm thấy hạnh phúc.
Một đoạn thời gian rất dài trôi qua, Lục cẩn Niên nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã bảy giờ hai mươi năm phút, liền mở miệng nói rõ ràng: “Còn năm phút đồng hồ, Kiều Kiều sẽ đến.”
Theo lời nói bình tĩnh của anh, là đáy lòng đầy mong chờ của anh, trợ lý đứng bên cạnh, cũng không hiểu căng thẳng theo.
Thời gian thong thả trôi qua, chỉ có năm phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên lại cảm thấy như một thế kỷ vậy, thật vất vả kim phút chỉ đến thời điểm, nhưng Kiều An Hảo lại không có xuất hiện.
Mới chỉ đến thời gian hẹn, có thể là cồ bận liên hoan, Lục Cẩn Niên thập phần lý giải ngồi ở vị trí tốt nhát.
Tích tắc, thời gian trôi qua.
Bảy giờ bốn mươi phút, Lục cẩn Niên tự nói với mình, Kiều An Hảo kẹt xe .
Bảy giờ năm mươi phút, Lục cẩn Niên tự nói với mình, Kiều An Hảo kẹt xe .
Lúc tám giờ, trợ lý mở miệng nói, có thể là Kiều tiểu thư bị kẹt xe , dù sao cũng là lễ tinh nhân, người ra đường tương đối nhiều.
Bóng đêm dần dần tối, ánh sao ở chân trời càng thêm rõ ràng, ngọn đèn ở cổ cung càng sáng ngời, ngọn nến trên bàn lửa thiêu đốt nhảy lên rất cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...