Cô cũng không biết, lúc Lục Cẩn Niên còn nhỏ, thậm chí đã từng trải qua như vậy.
Đáy lòng Kiều An Hảo hơi hơi run lên, xen lẫn đau lòng nói không nên lời.
Quản gia tựa hồ vô cùng tức giận, ở chỗ này lải nhải trách cứ Lục Cẩn Niên: “Thật sự không biết cái dạng tiện phôi gì sinh ra tiện loại này......”
Tuy rằng những lời này là mắng Lục Cẩn Niên, nhưng mà trong lòng Kiều An Hảo khi nghe xong thập phần khổ sở, giống như là có vô số kim đâm vào lòng của cô, đau đến xương tủy.
Kiều An Hảo đột nhiên không muốn nghe bọn họ bàn luận về chuyện tình của Lục Cẩn Niên, liền đứng lên, lấy cơ đi toilet, từ trong phòng ngủ đi ra, lúc đi qua cửa, Kiều An Hảo còn nghe thấy âm thanh tức giận của quản gia truyền
đến: “Tiểu thiếu gia mấy năm nay không công đối tốt với cái tạp chủng kia như vậy......”
Kiều An Hảo đi xuống toilet ở dưới lầu, trước khi vào toilet, vừa lúc nghe thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ở Hứa gia đang gọi điện thoại, hình như là cùng lão công của mình hẹn đêm nay trở về cùng nhau trải qua lễ tình nhân đêm thất tịnh, lão công của người phụ nữ ấy ở nhà chuẩn bị cơm tối, hỏi cô ấy muốn ăn chút gì, cô ấy cầm di động, vẻ mặt hạnh phúc tự mình nghĩ tên món ăn.
Kiều An Hảo cố ý lưu ý liếc mắt nhìn người hầu kia một cái, phát hiện cô ấy vén hai cái mái tóc xinh đẹp, còn đồ trang sức vô cùng trang nhã.
Kiều An Hảo đi vào toilet, sau khi đi WC, đứng ở trước bồn rửa tay lúc định đi ra, nhìn thoáng qua mình trong gương, kiểu tóc và trang điểm đã làm tỉ mỉ, cô vốn có dung nhan hoàn mỹ sau khi trang điểm lên càng trở lên tinh sảo động lòng người.
Cô nhớ tới, sở dĩ mình dụng tâm chuẩn bị như vậy, là vì đêm nay sẽ cùng ăn tối với Lục Cẩn Niên trong lễ tình nhân đêm thất tịnh.
Cô còn muốn chuẩn bị thêm, rõ ràng thợ trang điểm đã xử lý rất hoàn mỹ cho bản thân, nhưng mà cô cố tình bới lông tìm vết càng muốn hoàn mỹ hơn, thậm trí trước khi ra khỏi nhà, cô còn lấy hết quần áo trong tủ ra thử một lần, chỉ vì muốn đem những gì tốt đẹp nhất của bản thân đến trước mặt anh.
Tâm trạng lúc ấy của cô, là phức tạp, bất an, rung động, chờ mong, khẩn trương, còn kèm theo nhè nhẹ ngọt ngào......
Kiều An Hảo không yên lòng rửa tay, trở lại trên lầu, còn chưa đẩy cửa, chợt nghe âm thanh của Hàn Như Sơ từ trong phòng ngủ truyền đến: “Lúc trước mẹ đã nói với con, là không nên thân cận quá với nó, hiện tại thì tốt rồi, cái gì con cũng bị mất, mấy năm nay thoạt nhìn nó coi con là em trai, trên thực
tế lại thừa cơ hãm hại con, nó chính là luôn luôn chờ đến một ngày để cười nhạo con...... Này khẳng định là con mẹ đê tiện của nó dạy cho nó, con đàn bà đê tiện kia không đoạt được đồ của ta, khiến cho con của cô ta đến đoạt đồ của con ta......”
“Đủ!” Hứa Gia Mộc vẫn trầm mặc, đột nhiên có chút cáu kỉnh mở miệng: “Hai người các ngươi rốt cuộc nói xong chưa, mẹ của Lục Cẩn Niên đều đã chết gần 20 năm , làm sao có thể dạy hắn làm việc này? Lại nói, hắn cũng không có làm tuyệt tình như vậy? Tốt xấu gì cũng lưu lại con ở Hứa thị!”
Sau lời nói của Hứa Gia Mộc, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Kiều An Hảo cảm nhận được một cỗ gió thổi đến, sau đó liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc vẻ mặt trầm thấp từ bên trong đi ra.
“Anh Gia Mộc......”
Hứa Gia Mộc thờ ơ, không có phản ứng gì, trực tiếp bước chân xuống lầu, rời đi.
Kiều An Hảo lại hô một tiếng tên Hứa Gia Mộc, theo bản năng muốn đuổi kịp, Hứa Gia Mộc ngừng bước chân lại, vịn vào thang lầu, quay đầu, có chút suy sút nói: “Kiều Kiều, trong lòng anh có điểm phiền, anh nghĩ một người đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...