Lục Cẩn Niên cầm nhanh một viên bỏng, đưa tới bên miệng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhắm mắt nhìn thoáng qua, đưa tay đang sờ soạng xung quanh rụt trở về, mở miệng ra ngậm bỏng, tiếp tục xem phim.
Lúc Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo nuốt bỏng trong miệng xuống dưới, lập tức lại cầm một viên, lúc đưa đến gần miệng cô, vừa lúc màn ảnh xuất hiện hình ảnh Lâm Thi Ý mặc váy cưới, vẻ mặt Lục Cẩn Niên ghét bỏ nói: “Đều nói thời khắc người phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, hiện tại bị đánh mặt chứ? Cái này cho dù có mặc áo cưới cũng không xinh đẹp.”
Từ lúc điện ảnh bắt đầu đến bây giờ, Lục Cẩn Niên mỗi một hình ảnh mỗi một tật xấu của Lâm Thi Ý, rốt cục bị anh nói, Kiều An Hảo nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua anh.
Lục Cẩn Niên tiếp xúc với tầm mắt của Kiều An Hảo, vốn là muốn nghiêm túc bổ sung một câu: “Kiều Kiều, em mặc áo cưới vào, khẳng định là người đẹp nhất trên thế giới này.”
Kết quả anh còn chưa nói ra khỏi miệng, thì lời nói mang theo vài phần ghét bỏ của Kiều An Hảo truyền đến: “Lục Cẩn Niên, anh có biết hay không nói chuyện trong rạp chiếu phim là một chuyện rất bất lịch sự?”
Lục Cẩn Niên ngẩn người, lời muốn nói ra liền dừng lại trong cổ họng như vậy.
Kiều An Hảo mở miệng ra, cắn bỏng ở đầu ngón tay của anh, tiếp tục nói: “Còn có, vì sao anh thời khắc khắc đều chú ý Lâm Thi Ý a, sẽ không phải là anh có ý với cô ta đi?”
Lục Cẩn Niên vội vàng lắc đầu, vừa định mở miệng giải thích với Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lại bắt mấy hạt bỏng, nhét vào trong miệng của anh, tay giơ lên ra dấu “Xuỵt” với anh một cái.
Lục Cẩn Niên giật giật môi, ngậm miệng lại, qua một lát, vẫn là nhỏ giọng nói thầm một câu: “Kiều Kiều, em biết rõ anh không phải ý đó.”
Kiều An Hảo không để ý đến Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi lại cong lên, nhét bỏng vào miệng mình, Lục Cẩn Niên vừa mới bị
ghét bỏ, lập tức cầm bỏng, một viên ân cần hướng về miệng Kiều An Hảo, lúc ngón tay vươn lên, còn bị Kiều An Hảo không biết vô tình hay cố ý cắn một chút, lực đạo không nặng, có một đạo tê dại cảm giác từ đầu ngón tay một đường truyền vào đáy lòng Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên rất nhanh rút ngón tay ra, dùng tay kia cọ cọ nơi bị cô cắn, quay đầu nhìn thấy cô gái đang nhìn màn hình, vẻ mặt bình tĩnh, bên tai lại rõ ràng nổi lên một tầng hồng, Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước miếng, yên tĩnh lại hoàn toàn.
Phim chiếu xong là mười giờ đêm, lúc đi qua một siêu thị, Kiều An Hảo muốn ăn dưa hấu, hai người liền lái xe đi vào.
Sau khi chọn dưa hấu xong, lúc đi qua khu đồ ăn vặt, Lục Cẩn Niên thuận tay cầm mấy gói trái cây và quả hạch giúp Kiều An Hảo để buổi tối lúc xem ti vi không bị nhàm chán.
Lúc xếp hàng tính tiền, Lục Cẩn Niên nhìn thấy một bên hàng hóa có mấy cái hộp màu sắc rực rỡ, anh nghĩ đến tối hôm qua mình và Kiều An Hảo làm, bởi vì trong nhà không có BCS, cuối cùng đành phải triệt rút đi ra, vì thế liền đứng ở quầy tính tiền, nghiên cứu trong chốc lát, cuối cùng cuối cùng cầm mấy hộp BCS bỏ vào bên trong xe hàng của mình.
Kiều An Hảo nhìn thấy hành động này của Lục Cẩn Niên, sắc mặt nóng lên, quay đầu nhìn về một bên, làm bộ như căn bản không biết Lục Cẩn Niên đang làm cái gì, thẳng đến anh chọn tốt, đẩy xe đi về phía trước, cô mới một lần nữa quay đầu đuổi kịp, nhưng mắt vẫn không dám xem gì đó bên trong xe, ngẫu nhiên dư quang hội quét mấy cái hộp nhỏ bên trong một cái, tim đập sẽ nhanh hơn gấp bội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...