Thậm chí lúc bọn họ nghị luận, chính cô còn giống như làm bát quái nghe nhiệt tình, nhất là lúc Lục Cẩn Niên chạy đến chiếc bàn trước mặt bọn họ, nói
cho các cô ngồi ở xung quanh, các cô phát hiện ra trên mặt cô nở rộ muôn màu muôn vẻ, nhắm trúng một trận buồn cười ở dưới đáy lòng cô.
Hơn nữa, vừa nãy cô cũng thật là đang loan môi cười .
Nhưng là đợi đến lúc Lục Cẩn Niên ngồi đối diện cô, dùng vẻ mặt bất an không yên, nói cô “Kiều Kiều, em đừng nghe bọn họ nói lung tung......” Khi đó, cô nhất thời không nhin được cười.
Cô nhớ tới hôm qua lúc ở trong ở khách sạn lớn của thành phố, bộ dáng Lục Cẩn Niên ra sức đánh Hứa Gia Mộc, bản thân nghe lén còn cả lời nói của anh khi gọi điện thoại, đáy mắt của cô nóng lên, còn có một tầng sương mù tràn ngập.
Lục Cẩn Niên lập tức liền hoảng thần, cũng may người bán hàng đưa đồ ăn lên, Lục Cẩn Niên luống cuống tay chân xé mở túi giấy, rút ra chiếc đũa, đưa tới trước mặt của Kiều An Hảo: “Không phải đói bụng sao? Chúng ta đến ăn cơm.”
“Em muốn ăn cái gì?”
Lúc Lục Cẩn Niên hỏi câu này, tầm mắt của Kiều An Hảo vừa lúc nhìn về phía vịt quay, Lục Cẩn Niên lập tức gắp một khối vịt quay đặt vào trong bát Kiều An Hảo.
Sương mù đáy măt Kiều An Hảo, nháy mắt hóa thành nước mắt, ba ba ba tạp rơi xuống dưới hai giọt.
Tay Lục Cẩn Niên đang cầm chiếc đũa run run, liền đánh rơi xuống, anh vội vàng cúi người cầm lên chiếc đũa, kết quả vừa đụng tới chiếc đũa, anh giống như nhớ tới việc gì, lại ném chiếc đũa xuống đất, thẳng đứng lên, rút khăn tay hoang mang rối loạn đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn thấy một loạt cử chỉ hoàn loạn của Lục Cẩn Niên, nhịn không được liền phốc xuy bật cười, vươn tay tiếp khăn tay của Lục Cẩn Niên, vừa lau nước mắt, vừa cười nói: “Lục Cẩn Niên, vừa nãy anh đã cầm chiếc đũa, vì còn ném xuống đất.”
Lục Cẩn Niên qua lời nhắc nhở của Kiều An Hảo, mới ý thức được việc làm ngu xuẩn vừa rồi của mình, anh cũng không nhịn được có chút muốn bật cười, nhưng mà khóe môi lại không kéo lên được, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt lo lắng.
Kiều An Hảo thở ra một hơi, đem cảm động ở dưới đáy lòng của mình phát tiết ra, sau đó cầm chai rượu vang đã mở ở trên bàn lên, rót rượu vào hai chiếc ly lúc rót đến nửa chiếc ly thì dừng lại, nâng một chiếc ly đưa cho Lục Cẩn Niên, sau đó bưng chiếc ly của bản thân, giơ chiếc chén lên nói với anh: “Cụng ly!”
Sau đó liền ngóc đầu, uống một hơi cạn sạch.
Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước miếng, bưng lên ly rượu do Kiều An Hảo rót cho mình, cũng uống hết sạch.
Kiều An Hảo lại cầm lên chai rượu, tiếp tục rót rượu, lần này lại không uống vội vàng, ngược lại giơ chén rượu, nhìn Lục Cẩn Niên một chút còn mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, ly rượu vừa rồi, là cám ơn những việc anh làm cho tôi gần đây.”
“Ly rượu thứ hai, là chúc mừng từ giờ trở đi, tôi là người độc thân.” Kiều An Hảo nói xong, liền nở nụ cười tươi đẹp một chút, đưa ly rượu đụng vào ly rượu của Lục Cẩn Niên một cái, liền ngóc ngẩng đầu lên, lại một hơi uống hết rượu trong ly.
Ly rượu thứ hai, là chúc mừng từ giờ trở đi, tôi là người độc thân ...... Lời này của cô là có ý gì? Lục Cẩn Niên cau mi lại, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, không có bưng ly rượu lên.
Kiều An Hảo buông ly rượu không xuống, xoa xoa rượu đỏ ở khóe môi, nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế trước khi mình uống rượu nhìn mình, vì thế liền nhìn ly rượu của Lục Cẩn Niên, giơ giơ cằm lên: “Anh vì sao không uống?”
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lời nói vừa rồi của em là có ý tứ gì?”
Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cùng nhìn nhau vài giây, mở miệng giải thích: “Ý tứ rất đơn giản, chính là, hôm nay tôi và Gia Mộc ca giải trừ hôn ước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...