Kiều An Hảo ngượng ngùng rút khăn giấy, lau khô tay, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh, cầm điện thoại di động, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm tin nhắn mình và Lục Cẩn Niên mấy ngày nay tán gẫu, từng chữ từng câu cũng xem một lần, đáy lòng trở nên có chút chua xót, nước mắt không giải thích được cũng chảy ra.
Trước kia, Lục Cẩn Niên lạnh lùng với cô, cô cũng không thấy khổ sở như bây giờ, không phải là dễ chịu hơn sao? Tình huống của cô khó xử thế sao?
Kiều An Hảo suy nghĩ lại suy nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
-
Đến khách sạn, đã là hơn hai giờ sáng, Lục Cẩn Niên tắm, nằm ở trên giường, trước mắt liền hiện ra hình bóng Kiều An Hảo, không nhịn được liền lấy ra điện thoại di động, thấy thông báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, tâm tình trong nháy mắt trở nên nặng trĩu.
Lục Cẩn Niên ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, giường khách sạn quá rộng, lăn qua lộn lại không ngừng, cuối cùng lại cầm lên điện thoại di động, nhìn chằm chằm thông báo hai cuộc gọi nhỡ của Kiều An Hảo, tinh thần khẽ dao động, liền sờ soạng bao thuốc lá, đốt một điếu thuốc.
-
Hôm qua điện thoại của trợ lý Lục Cẩn Niên gần hết pin, trở lại khách sạn ngủ, sáng ngày hôm sau được khách sạn đánh thức, đi một bên rửa mặt, vừa sạc pin, nhận được vài tin nhắn, anh tiện tay bấm xem, kết quả lại thấy Kiều An Hảo gọi điện thoại cho mình.
Trợ lý vội vàng gọi cho Kiều An Hảo một cú điện thoại, tiếng ‘bíp bíp’ vang lên mấy lần, liền được nhận nghe, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc, dịu dàng của cô Kiều: "Này?"
Trợ lý vội vàng nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, gọi một câu: "Cô Kiều, chờ tôi chút."
Sau đó liền uống một hớp nước, súc miệng, cầm một bên khăn lông xoa xoa mặt, lễ phép nghiêm túc mở miệng: "Cô Kiều, tối hôm qua cô gọi cho tôi?"
Tối hôm qua Kiều An Hảo ngủ rất trễ, buổi sáng bị điện thoại đánh thức, bởi vì không ngủ đủ đầu có chút đau , ngay cả ai gọi tới cũng không xem rõ, liền trực tiếp nhận nghe, bây giờ mới nghe tiếng trợ lý của Lục Cẩn Niên, lúc này mới chợt tỉnh táo, ngồi dậy, gãi đầu, "Ừ" một tiếng, liền nghe thấy tiếng trợ lý Lục Cẩn Niên cung kính lần nữa truyền đến: "Cô Kiều, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Ngày hôm qua tôi gọi điện tìm Lục Cẩn Niên, điện thoại anh ấy tắt máy."
"Có thể lúc cô gọi, Lục tổng đang ở trên máy bay."
"Máy bay?" Kiều An Hảo nghi ngờ hỏi ngược lại một câu.
"Đúng, hợp tác với bên Hồng Kông, tối hôm qua Lục tổng mới đi." Trợ lý dừng, hỏi ngược lại: "Cô Kiều, cô không biết sao?"
"Anh ấy không có nói với tôi."
Trợ lý nghe được trong giọng nói Kiều An Hảo mang theo mấy phần không vui, vội vàng lại mở miệng nói:”Có lẽ là Lục tổng chưa kịp nói cho cô Kiều, tối hôm qua Lục tổng rất khuya mới tan việc, tan việc xong vội vàng đến sân bay, mãi cho đến ba giờ sáng mới ngủ được, tôi nghĩ là do bận rộn quá nên mệt mỏi."
Dừng lại, trợ lý lại hỏi: "Cô Kiều, bây giờ cô muốn tìm Lục tổng sao? Tôi sẽ đến phòng anh ấy, chẳng qua là không biết bây giờ Lục tổng có tỉnh dậy chưa."
Kiều An Hảo nghe lời trợ lý giải thích hành trình tối qua của Lục Cẩn Niên, lại nghe anh ba giờ sáng mới ngủ, đáy lòng vốn có chuyện không vui trong nháy mắt hóa thành đau lòng, lập tức mở miệng nói: "Không cần, trước hết anh để cho anh ấy nghỉ ngơi đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...