Anh từ nhỏ đến lớn, bị người châm chọc khiêu khích qua rất nhiều lần, thậm chí ba của anh còn nói những lời khó nghe làm tổn thương anh, nhưng mà anh lại chưa bao giờ có cảm giác chật vật như vậy.
Kỳ thật anh muốn bản thân phản ứng lại, hoặc là nói cái gì, nhưng mà anh căn bản không biết nên làm như thế nào, anh chỉ có thể vẫn duy trì tư thế cố định, vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng người phụ nữ khóc, dần dần nhỏ đi, lông mi của anh mới nhẹ nhàng mà chớp chớp.
Anh vẫn cho là, nếu nói rõ ràng sẽ mất đi cô, thì anh thà rằng lựa chọn yên lặng làm bạn.
Chẳng sợ cả đời này của cô, không bao giờ quay đầu liếc nhìn hắn, cũng không quan trọng.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ có một mình cô, mới có thể khiến cho anh có hy vọng tốt đẹp.
Rất nhiều lúc, chỉ một ánh mắt nhìn anh của cô, một cái mỉm cười, đều có thể khiến cho anh ấm áp rất nhiều ngày.
Nhưng mà ngay cả yêu cầu nhỏ này của anh, cuối cùng cũng biến thành hy vọng xa với không bao giờ thành hiện thực.
Hốc mắt của Lục Cẩn Niên hơi hơi có chút hồng, anh rũ mắt xuống, vẻ mặt lặng yên ngây người một hồi lâu, mới nhấc lên mí mắt, nhìn về phía Kiều An Hảo, đáy mắt không lãnh đạm giống như ngày thường.
Kiều Kiều, em biết không? Em là anh cả đời này, liều mạng đều muốn có được ấm áp.
Khóe môi Lục Cẩn Niên hiện lên một tia cười nhẹ, thực nhạt thực nhạt, mang theo một tia chua xót, nhưng mà hiện tại, anh lại muốn mở miệng nói, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.
Kiều An Hảo khóc lâu như vậy, chẳng những tâm tình không có tốt lên, ngược lại đáy lòng vẫn rối rắm thống khổ như cũ.
Lúc cô nhìn thấy tờ hóa đơn sinh non có chữ ký của Lục Cẩn Niên, cô thương tâm, cô yếu đuối, cô căn bản không có dũng khí tới hỏi Lục Cẩn Niên một câu, vì sao lấy đi con của cô. Bởi vì cô thực sự rất sợ nghe được một đáp án từ miệng của anh khiến cô đau khổ.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới, cô không có dũng khí, để rồi đổi lấy tra tấn cùng thống khổ như thế này.
Cô muốn giải thoát, muốn giải quyết xong hết mọi chuyện, muốn khiến cho bản thân hoàn toàn nản lòng thoái chí......
Kiều An Hảo nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên, mắt hồng lên, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Bên ngoài sơn động mưa to nước mưa tuôn trào, không ngừng chảy, Kiều An Hảo còn chưa có mở miệng, khóe mắt lại có hai hàng thanh lệ chảy xuôi xuống dưới, nàng hít sâu một hơi, bởi vì khóc, âm thanh có chút khàn khàn:“Anh vì sao không cần con của tôi?”
Đáy lòng Lục Cẩn Niên còn đang nghĩ nên nói với Kiều An Hảo như thế nào , kết quả còn chưa có mở miệng, liền nghe được vấn đề mà Kiều An Hảo hỏi, anh có chút kinh ngạc nhìn phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo khóc đến sưng phù mắt, ngồi xổm xuống, thoạt nhìn thực nhỏ bé, ngẩng đầu, dõi theo ánh mắt anh, mang theo dấu hiệu quyết hỏi đến cùng, như là hạ quyết định quyết tâm làm một việc gì đó, lại mở miệng, câu chữ rõ ràng hỏi:“Lục Cẩn Niên, Anh vì sao muốn làm mất con của tôi?”
Âm thanh Kiều An Hảo lại trở nên nghẹn ngào, đáy lòng cô nổi lên một tia đau kịch liệt:“Lục Cẩn Niên, tôi biết, hôn nhân của chúng ta là giả , đứa nhỏ là không nên tồn tại , nhưng mà, nếu nó đã đến đây, anh vì sao phải nhẫn tâm như vậy bóp chết nó?”
Ban ngày Kiều An Hảo khóc, thật vất vả mới ổn định lại cảm xúc, lại một lần nữa dao động lên,“Anh có biết hay không, đó là một sinh mệnh, một cái sinh mệnh sống sờ sờ! Anh vì sao có thể nhẫn tâm bóp chết như vậy ? Đây là anh mưu sát! Mưu sát!”
“Anh dựa vào cái gì muốn giết con của tôi?” Bởi vì Kiều An Hảo nức nở, cho nên lời nói bắt đầu đứt quãng:“Đó là con của...... Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...