Editor : Meitu
Ngày đầu cất cánh, không biết Hứa Gia Mộc nảy ra ý nghĩ gì, nhất định muốn đích thân đưa Kiều An Hảo tới đây.
Hứa Gia Mộc đặt vé máy bay, khoang hạng nhất, ba người ngồi ở cùng hàng, nhưng giữa Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, cách một lối đi.
Trước đó Triệu Manh có tải một bộ phim, đợi đến lúc máy bay cất cánh, Triệu Manh liền mở Ipad, và Kiều An Hảo mỗi người một tai nghe, xem phim.
Hứa Gia Mộc cầm một tờ báo mà nữ tiếp viên hàng không đưa cho, tùy ý lật mấy lần, cuối cùng tầm mắt dừng trên một hình ảnh.
Tống Tương Tư mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, đứng trên thảm đỏ, khẽ nâng cái cằm tinh tế, nở nụ cười xinh đẹp.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm tấm hình kia hồi lâu, cuối cùng tâm trạng cũng có chút bất an gập tờ báo lại, nhét vào trong túi tạp chí trong túi trước mặt, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về Kiều An Hảo đang ngồi phía một bên cùng Triệu Manh, kết quả trên màn ảnh Ipad của hai người, lại thấy được khuôn mặt Tống Tương Tư, trong lòng lại rầu rĩ hơn, Hứa Gia Mộc thở một hơi thật dài, chỉnh chỗ ngồi hạ xuống một chút, rồi nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu, lại chậm rãi trở lại hơn nửa tháng trước, mình vừa vào nhà, hung hăng tát Tống Tương Tư một cái vào đêm đó.
Thật ra thì bây giờ suy nghĩ lại, anh hoàn toàn không biết lúc ấy vì sao mà mình lại tát cô, chỉ là anh cảm thấy trong lồng ngực có một sự tức giận, không chỗ nào trút ra, trong đầu cũng còn không có ý thức, nên giơ tay trút xuống.
Một cái tát kia, anh đánh rất đau, bởi vì anh cũng cảm giác được tay mình bị sự đau đớn trong lòng đập ngược lại.
Lúc đó anh cũng hối hận, thậm chí là giây phút đó đáy lòng anh cũng hiện lên một sự hoảng hốt, bản năng anh muốn ngồi xổm người xuống, nói xin lỗi cô.
Nhưng khi anh nhìn về phía cô, đáy mắt cô trong trẻo, một giọt lệ cũng không chảy xuống, vẻ mặt bình tĩnh giống như cái tát kia không có rơi trên mặt cô, thậm chí cô còn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra từ dưới đất đứng dậy, sửa sang lại quần áo và tóc của mình.
Cô phản ứng như vậy, khiến trong nháy mắt anh cảm thấy người bị tát là anh, không phải là cô.
Hình ảnh đó, cực kỳ giống đêm anh xảy ra tai nạn giao thông.
Đêm đó, tám giờ, anh vội vã đến sân bay đón cô từ Pháp trở về, dẫn cô đi ăn cơm tối, còn tặng một món quà cho cô, trở lại nhà trọ, anh cũng có chút không thể chờ đợi đưa tay đưa vào quần áo của cô, cô giống như trước đây, rất thuận theo, nhưng khi quần áo hai người cũng cởi hết, anh chuẩn bị tiến vào thân thể của cô, cô lại đột nhiên bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, nhìn về phía anh nói một câu: "Gia Mộc, chúng ta chia tay đi."
Lúc ấy đầu óc anh tràn đầy da thịt và sự thân mật với cô, chỉ nghĩ là cô nói giỡn, hôn gò má của cô, không có nói chuyện.
Nhưng mà cô lại vươn tay, đẩy anh ra, nói lại câu nói vừa rồi, tiếp tục lặp lại một lần: "Gia Mộc, chúng ta chia tay đi."
Anh thấy được sự nghiêm túc trong mắt cô, không phải là đang nói đùa, thời đại học, vì cho chữa bệnh cho cha, chạy đến Kim Bích Huy Hoàng bán thân, anh cho 5 vạn đồng cam tâm tình nguyện làm tình nhân, bọn họ dây dưa suốt bảy năm, chưa bao giờ đề cập chuyện tình yêu, vậy mà cô lại nói chia tay với anh.
Cho dù là đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại tức giận như vậy, cảm thấy giống như tự ái bị người ta dày xéo, không hề nghĩ ngợi, liền nói một câu: "Em dễ dàng vậy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...