Hôn Trộm 55 Lần

Bởi vì khoảng cách rất xa, trên con đường vẫn còn đang thi công, cho nên không thể biết hai người đang nói cái gì, nhưng từ vẻ mặt hai người, rõ ràng đang trò chuyện rất vui.

Quản gia: "Thoạt nhìn, quan hệ của cô Kiều và đứa tạp chủng kia cũng không tệ, thiếu gia thích cô Kiều, bây giờ thật vất vả thiếu gia mới tỉnh lại..."

Quản gia nói tới đây, đúng lúc thấy Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên rồi cười, nhất thời đạp tanhg xe, dừng ở ngoài đường, sau một lát, mới nói: "Có thể cô Kiều thích thứ tạp chủng kia không? Vậy thiếu gia nên làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Như Sơ, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, chẳng qua là không nói một lời ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, cho đến khi Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo vào nhà, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở chỗ tài xế ngồi, trong miệng có chút tức giận nói: "Thật uổng công thiếu gia đối xử với nó như vậy, mà nó đáp lại thiếu gia..."

Hàn Như Sơ nghe đến mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng nói lành lạnh cắt đứt lời quản gia: "Lái xe."

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

Sau đó, xe khởi động, lái đi.

-


Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên hàn huyên lâu như vậy, cũng hơi mệt, cuối cùng không nói lời nào, nằm ở trên bả vai Lục Cẩn Niên, nhắm hai mắt lại.

Hơi thở cô rất nhẹ, không ngừng phun vào cổ anh, khiến đáy lòng anh dâng lên một tia đen tối, đến cả bước chân cũng có hơi cứng ngắc.

Một trận gió thổi tới, mang theo vài phần lạnh lẽo, thức tỉnh Lục Cẩn Niên, anh đè ép ngọn lửa trong lòng, bước chân càng chậm.

Mặc dù lúc này hai người không nói chuyện với nhau, nhưng so với không khí nói chuyện lúc nãy tốt hơn nhiều, khiến cho người ta cảm thấy năm tháng trôi qua thật tốt.

Dù Lục Cẩn Niên đang suy nghĩ muốn con đường này kéo dài, nhưng cuối cùng cũng kết thúc, bước vào biệt thự của mình.

Trong sân nở hoa, bởi vì một cơn mưa, cánh hoa rơi rụng trên đất, chân Lục Cẩn Niên dính vài cánh hoa.

Đi tới trước cửa, Lục Cẩn Niên giơ tay lên nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa còn chưa ngừng, má Trần đã mở cửa: "Cậu chủ, cô chủ."


Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Kiều An Hảo nằm úp sấp sau lưng anh, mở mắt, gọi một tiếng: "Má Trần."

Vào phòng, Kiều An Hảo không có ý muốn xuống, Lục Cẩn Niên cũng không lên tiếng để cho cô xuống, cứ như vậy tiếp tục cõng, để cho má Trần cởi giày giúp Kiều An Hảo, mang dép, sau đó anh mới đổi giày, cõng Kiều An Hảo tiếp tục đi vào bên trong, đi tới cầu thang, Lục Cẩn Niên giống như nhớ tới điều gì, nhìn Kiều An Hảo lên tiếng nói: "Đến nhà."

Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên muốn để mình xuống, đáy lòng có chút tiếc rẻ, dừng lại năm giây, mới không tình nguyện lên tiếng nói: "Để tôi xuống đây đi."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chẳng qua là hạ thấp người xuống, để Kiều An Hảo thuận thế tuột xuống từ trên người của anh.

Sau đó, Lục Cẩn Niên mở miệng nói: "Tôi vào phòng vệ sinh, em lên lầu trước, chuẩn bị nước tắm giúp tôi."

Kiều An Hảo gật đầu, xoay người, chạy lên lầu.

Lục Cẩn Niên nhìn bóng dáng Kiều An Hảo biến mất khúc quanh cầu thang, gương mặt giản ra một nụ cười, xoay người nhìn má Trần, má Trần lập tức thức thời chạy vào phòng bếp.

Trong phòng ngủ không mở đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ, bản năng muốn sờ soạng công tắc ở vách tường, còn chưa ấn, đã phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, hơi nhăn trán, cất bước, đi vào, sau đó cả người sững sờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui