Editor: Xiu Xiu
Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ có thể do bận bịu, có khả năng còn chưa đến đây, quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc từ xưa đến nay vẫn rất tốt, lúc Kiều An Hảo muốn rủ anh cùng lên lầu xem Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên suy nghĩ xong cũng gật đầu đồng ý, sau đó dừng xe ở bãi đỗ xe, khóa kỹ càng, theo Kiều An Hảo xuống xe, đi vào.
Y tá chăm sóc Hứa Gia Mộc, ở trong đại sảnh chờ Kiều An Hảo, thấy cô tiến vào, lập tức dẫn cô lên lầu, vừa đi, vừa nhìn Kiều An Hảo nói lại quá trình tỉnh lại của Hứa Gia Mộc: “Tối hôm nay tầm sáu giờ, anh Hứa liền cử động, sau lần trước, mỗi ngày đều có nhúc nhích một chút, chỉ là tối hôm nay, thường xuyên động đậy, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc tôi đi toilet về, phát hiện thấy anh Hứa đang mở mắt…”
Theo y tá miêu tả, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đi vào phòng bệnh, giống như y tá nói, Hứa Gia Mộc nằm trên giường bệnh, trên cánh tay đầy vết kim châm, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, như đang nhớ đến điều gì.
Tuy không có tình yêu cũng không có huyết thống, nhưng đối với Kiều An Hảo mà nói, Hứa Gia Mộc giống như là anh trai ruột của cô, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn bảo vệ cô, nhất là sau khi cha mẹ cô qua đời, Hứa Gia Mộc càng thêm sủng ái cô, cho nên cô thấy anh hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, bây giờ thật sự mở mắt ra, đáy lòng không nhịn được kích động, không nghĩ ngợi vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc hồi lâu, xác định trong đáy mắt của anh, có hình ảnh ngược của chính mình, sau đó mới mở miệng hô một tiếng: “Anh Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt ngây ngốc, giống như không hề quen biết cô, chỉ ngơ ngác nhìn cô, không có phản ứng gì.
Kiều An Hảo bị ánh mắt xa lạ như thế nhìn lại khiến cô có chút sợ hãi, tiếp tục hô một tiếng: “Anh Gia Mộc?”
Sau đó lại mở miệng, cẩn thận nhẹ giọng nói: “Anh Gia Mộc, anh không nhận ra em sao?”
Hứa Gia Mộc nghe được câu sau cùng của Kiều An Hảo, ánh mắt mới giật giật, nhìn chằm chằm cô, có một tia sáng.
Kiều An Hảo bình ổn lại hô hấp, nhìn Hứa Gia Mộc, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo rất lâu, sau đó mới miễn cưỡng giật giật tay mình, mò lên tay của Kiều An Hảo, muốn nắm một phen, nhưng thế nào cũng không dùng lực được, sau cùng đánh lực bất tòng tâm nhìn về phía Kiều An Hảo cong môi lên, biên độ cười cũng rất nhỏ, hao tổn một lượng sức rất lớn, mới nói ra được hai chữ mơ hồ không rõ nghĩa: “Kiều… Kiều…”
Nước mắt của Kiều An Hảo liền chảy xuống, cô gắt gao bắt lấy tay của Hứa Gia Mộc, giọng nói có phần kích động: “Anh Gia Mộc, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, anh có biết mình đã hù chết người không, anh Gia Mộc, em còn nghĩ anh sẽ không thể…”
Lục Cẩn Niên theo Kiều An Hảo tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy một hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy như có rất nhiều kim đâm, chi chít cắm vào trái tim anh.
Kiều An Hảo cầm lấy tay của Hứa Gia Mộc, kích động rất lâu, mới nhớ tới Lục Cẩn Niên, sau đó liền giơ tay lên, xoa xoa nước mắt, mũi hơi hồng hồng, tránh người ra, nhìn Hứa Gia Mộc nói: “Anh Gia Mộc, còn có Lục Cẩn Niên, anh ấy cũng đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...