“Không cần.” Kiều An Hảo dứt khoát từ chối, sau đó thấy cánh môi anh nhếch lên, đáy lòng cũng hơi co rút lại, một trận đau đớn lan tràn cả người, tay dùng lực nắm lấy ly sữa, rũ lông mi xuống lặng yên một lúc, giọng nói lại hòa hoãn, mở miệng nói: “Tôi không thích ăn tổ ysnd, là do mấy hôm trước đến Hứa gia, bác Hứa đưa cho tôi, tôi liền mang một ít cho Triệu Manh, cón mấy lọ thì tiện xách về.”
Tổ yến quả nhiên là do Hàn Như Sơ đưa cho… Lúc ở dưới lầu, anh đã đoán được, nhưng vẫn muốn từ trong miệng cô lấy được sự thật, thêm nữa cô cũng vừa nói, cô ngủ rất ngon…
Trong đầu anh, đột nhiên hiện lên một giả thiết rất lớn mật mà anh cũng không xác định, dù sao mấy năm nay, quan hệ giữa anh và Hàn Như Sơ vẫn như nước với lửa khó dung, cho nên có lẽ chỉ là anh nghĩ nhiều mà thôi.
Mặt mày Lục Cẩn Niên vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, nhìn Kiều An Hảo gật đầu, cực lỳ tự nhiên trả lời lại: “Hóa ra là vậy…”
“Ừhm.” Kiều An Hảo nhẹ giọng đáp một câu lại, không biết nên nói cái gì.
Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, Kiều An Hảo chỉ lo uống sữa, mãi cho đến khi uống xong, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, tiếp nhận ly sữa, thuận tiện rút chiếc gối sau lưng cô, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Kiều An Hảo không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm hai mắt lại, rõ ràng cảm giác được anh đứng bên giường nhìn mình một lúc lâu, mới xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên đem chén sữa đặt trong bồn rửa bát, rút một tờ khăn giấy ra xoa xoa tay mình đang ướt sũng, không lên lầu, ngược lại dựa vào vách tường trong phòng bếp, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho trợ lý.
Chỉ đơn giản mấy chữ: “Bây giờ cậu đến Cẩm Tú Viên một chuyến.”
Lục Cẩn Niên gửi xong tin nhắn, tiện cũng nhận được tin nhắn trả lời, sau đó liền đặt điện thoại vào trong túi quần, như là không có việc gì, lại đi lên lầu.
Kiều An hảo nằm trên giường, giống như đã ngủ, Lục Cẩn Niên tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn mờ nhạt, anh đi đến bên giường, đắp lại chăn cho cô, sau đó vẫn cố ý chỉnh độ sáng của đèn ngủ tối hơn một chút, lúc này mới rón ra rón rén đi ra ngoài ban công.
Kiều An Hảo vẫn chưa ngủ, trong phòng ngủ rất an tĩnh, dù Lục Cẩn Niên cố gắng đi lại nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cô vẫn cảm giác được khi anh đến gần hay rời xa, nhất là khi anh đắp chăn lại cho cô, cả người cô đều trở nên căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, Kiều An Hảo mới triệt để đi vào giấc ngủ, di động trong túi anh vang lên, anh lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình, là tin nhắn của trợ lý, theo bản năng liền nhìn lướt qua cửa lớn, thấy lờ mờ có ánh sáng của đèn xe.
Lục Cẩn Niên xoay người, đi đến bên giường nhìn cô một phen, mới đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, đến nhà bếp, lấy một lọ tổ yến trong tủ lạnh ra, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trợ lý đã chờ trong sân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...