Editor : Meitu
Buổi sáng khi Lục Cẩn Niên...tỉnh lại, Kiều An Hảo còn đang ngủ, anh cũng không quấy rầy cô, yên lặng không tiếng động rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.
Lúc đứng trong phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn Kiều An Hảo nằm trên giường vẫn còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, cất bước chậm rãi trở về, nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô, giúp cô kéo chăn lại, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên tìm chìa khóa xe, sờ tới cái hộp trong túi được mình cố ý bỏ vào lúc sáng, ngồi lên xe, anh dừng lại, còn lấy cái kẹp cà vạt trong hộp của Kiều An Hảo tặng, nhìn về phía kính chiếu hậu gắn lên, sau đó mới vô cùng thỏa mãn khởi động xe, rời đi.
Khi Kiều An Hảo thức dậy, đã đến gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, cả người còn buồn ngủ, chẳng qua chỉ lặng lẽ chợp mắt một cái, liền lật người ôm chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, vậy mà, chỉ mới nhắm mắt lại được nửa tiếng, mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, cả người lập tức ngồi dậy trên giường.
Đầu tiên là liếc mắt nhìn thời gian, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt, xuống lầu.
Má Trần đã chuẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hảo qua loa lấp đầy bụng, rồi kéo má Trần lên lầu, giúp đỡ mình thổi bong bóng, trang trí cả phòng.
Kiều An Hảo cố ý chuyển giàn hoa trên ban công đi, nhờ mẹ Trần giúp một tay, bày nến lên.
Mặc dù chỉ là bảy chữ đơn giản "Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ", nhưng mà hai người sắp xếp, còn làm đi làm lại phải hai tiếng mới xong.
Trang trí phòng xong, Kiều An Hảo nhìn quanh một vòng, sau đó hết sức hài lòng để cho mẹ Trần ôm những dụng cụ làm bánh kem vào phòng bếp.
Từ nhỏ đến lớn Kiều An Hảo vốn chưa từng nấu một bữa cơm, về phần bánh kem, điều này cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm, có hơi vụng về lúng túng, nhưng cũng may có mẹ Trần giúp một tay chỉ vẽ, Kiều An Hảo cũng cố gắng nướng được một cái bánh đơn giản.
Kiều An Hảo chờ bánh kem lạnh xong, lại vẽ hí hoáy bên ngoài, để cho má Trần cắt một ít trái cây, trang trí lên bánh kem, sau đó thấy giữa bánh vẫn còn trống, nên dùng bơ màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo phun ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" này.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn mình đã hoàn thành việc lớn, làm được bánh kem, không biết mùi vị ra sao, nhưng cũng đã cố hết sức, cho nên vô cùng hài lòng cất bánh trong tủ lạnh.
Má Trần vừa cười híp mắt vừa rửa sạch dụng cụ làm bánh, vừa nói: "Cô chủ thật đúng là có lòng, chuẩn bị sự bất ngờ cho cậu chủ như vậy, buổi tối trở về, nhất định cậu chủ sẽ rất vui mừng."
Gương mặt Kiều An Hảo nở nụ cười, mở tủ lạnh ra, lại thưởng thức bánh kem mình đã làm, sau đó mắt cô khẽ đảo quanh, quay đầu, nhìn má Trần nói: "Má Trần, bằng không hôm nay má nghỉ đi? Trưa mai hãy đến."
Má Trần như hiểu ra mở miệng nói: "Đúng đúng, sao tôi lại quên chuyện này, sinh nhật của cậu chủ, dĩ nhiên là thế giới riêng của hai người, tôi cũng không thể ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, để tôi thu dọn xong sẽ đi ngay.”
Kiều An Hảo có hơi xấu hổ cười: "Cảm ơn má Trần."
Má Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong, nói tạm biệt Kiều An Hảo rồi hớn hở về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...