“Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người, nhưng đối với em mà nói, anh chính là toàn bộ thế giới.”
“Từ khi sinh ra đến giờ, em chỉ yêu mình anh.”
Những lời này của Kiều An Hảo dừng lại được một lúc khá lâu, âm thanh của Hứa Gia Mộc mới vang lên: “Kiều Kiều…”
Hứa Gia Mộc chỉ hô một cái tên, bút ghi âm tiếp tục không có tiếng nói gì nữa, lại dừng một thời gian dài, âm thanh của Hứa Gia Mộc lại vang lên, nghe qua còn thấy thực sự nghiêm túc: “Từ lúc sinh ra đến giờ, anh chỉ yêu mình em.”*
*Mình giải thích một chút: HGM thực tế là chỉ đọc lại câu nói của Kiều An Hảo, nhưng mà tiếng Trung chỉ có mỗi hai ngôi wo với ni, nên người nghe sẽ nghĩ sai đi.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.Đọc truyện nhanh nhất tại thich.com
Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh đến sắp nứt nẻ, Lục Cẩn Niên vẫn như cũ duy trì tư thế cầm lấy bút ghi âm ban đầu, thật lâu sau cũng không có nhúc nhích.
Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, nhìn không ra được vui buồn hờn giận, không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc bút ghi âm.
Thoạt nhìn, cả người anh giống như một pho tượng Thần chết vô cùng hoàn mỹ.
Lục Cẩn Niên cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi truyền đến tiếng đập cửa, anh mới chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc, hơi giật giật cánh môi, nhưng không hề phát ra âm thanh gì, anh hung hăng nuốt nước bọt, dùng sức cầm chặt lấy chiếc bút ghi âm, mất một sức lực thật lớn mới khiến cho giọng nói của mình được vững vàng: “Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa ra, cũng không hề đi vào trong phòng, mà khách khí cung kính nhắc nhở một câu: “Lục tổng, đã là 7 giờ tối, xin hỏi anh sắp tan tầm chưa?”
Lục Cẩn Niên cúi đầu suy nghĩ, trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Cậu về trước đi, tôi chờ một lúc rồi tự mình lái xe.”
“Vâng ạ.” Trợ lý lên tiếng, lui về sau hai bước, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa phòng anh lại.
Văn phòng lại một lần nữa trở về im lặng, Lục Cẩn Niên ngồi lặng người trong chốc lát mới quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, phát hiện màn đêm thực sự đã buông xuống, toàn bộ thành phố đã lên đèn.
Lục Cẩn Niên theo thói quen sờ soạng bao thuốc lá, chậm rãi đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, sau đó châm một điếu thuốc, không một tiếng động đưa lên hút.
Thật ra có một số việc, đã sớm biết, nhưng đến khi chính mình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ với nhau, thì anh mới phát hiện, đáy lòng anh vẫn không nhịn được lại âm ỷ đau, lại chua xót không nói thành lời hơn cả tưởng tượng của mình.
Từ lúc sinh ra đến giờ, em chỉ yêu mình anh.
Từ lúc sinh ra đến giờ, anh chỉ yêu mình em.
Thật là tốt đẹp, hướng về nhau say đắm như thế…
Lục Cẩn Niên không nhịn được nhắm mắt lại, liều mạng dùng toàn bộ sức lực hút một hơi thuốc, muốn đè ép cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống, nhưng bởi vì hút quá nhanh, lại khiến chính mình bị sặc, anh liền mạnh mẽ cúi đầu, ho khan kịch liệt.
-
Lúc hôm qua, Kiều An Hảo đặt hàng ở shop đồ online, ghi lại địa chỉ trong nhà, cho nên xế chiều hôm nay liền đưa đến Cẩm Tú Viên.
Tổng cộng có tất cả hai thùng lớn, Kiều An Hảo và mẹ Trần cùng nhau mang lên lầu, vì sáng ngày mai là sinh nhật của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo sợ bị anh phát hiện, như vậy sẽ không bất ngờ, cho nên đi vòng quanh phòng ngủ tìm chỗ giấu đi, tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng đem giấu ở trong tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ, thuận tiện còn muốn khóa tủ lại, rồi giấu chìa khóa đi.
Tủ quần áo trong phòng thay đồ vốn dĩ là để đựng hành lý của cô, bởi vì cô muốn giấu hai chiếc thùng kia đi, nên hành lý phải chuyển sang chỗ khác, Kiều An Hảo tùy tiền đặt ở trong góc phòng thay đồ, sau đó nghĩ đến chiếc sắt bí mật của mình, lại tranh thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...