Editor : Mèo WĩWĩ
Kiều An Hảo cau mày, vô thức vươn tay muốn kiểm tra trán Lục Cẩn Niên có nóng không.
Kết quả là đầu ngón tay cô vừa chạm tới lông mày của anh, Lục Cẩn Niên chợt hồi phục tinh thần, nhớ tới sau lưng mình bị thương, đành không nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay Kiều An Hảo: "Ai bảo cô tới đây?"
Cử động bất ngờ của Lục Cẩn Niên khiến Kiều An Hảo rùng mình choáng váng. Cô ngước lên, nhìn Lục Cẩn Niên muốn mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt của người đàn ông lại lần nữa vang lên: "Ra khỏi biệt thự của tôi!"
Sau đó, anh liền không thương tiếc hất tay cô ra, rồi đóng sập mạnh cửa.
Kiểu An Hảo phản xạ đẩy cửa, nhưng vô tình lại trật vào khung cửa.
Lục Cẩn Niên căng thẳng, tay mắt nhanh lẹ bắt lấy cánh cửa, sau đó trừng mắt nhìn ngón tay Kiều An Hảo suýt chút nữa bị cửa đập, giọng nói hỗn loạn pha lẫn tức giận: "Tôi đã bảo là cô hãy ra khỏi biệt thự của tôi!"
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền muốn đóng cửa lần nữa, nhưng lại thấy bàn tay của cô gái bất chấp vịn lấy khung cửa không buông. Rốt cuộc anh không thể làm gì khác hơn là cắn răng giật cửa về, cạy tay ra, bế ngang người cô lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cất bước thẳng xuống lầu.
"Anh muốn làm gì?" Kiều An Hảo vừa dứt câu , Lục Cẩn Niên liền trực tiếp mở cổng biệt thự, quăng Kiều An Hảo ra ngoài, rồi không chờ Kiều An Hảo kịp phản ứng, lập tức đóng "rầm" cửa trước mặt cô.
Kiều An Hảo đập đập cửa, bên trong không có chút động tĩnh. Cô nghiêng đầu nhìn quan cửa sổ sát sất rộng sáng sủa, thấy Lục Cẩn Niên đã cất bước lên lầu. Kiều An Hảo bĩu môi, tiếp tục đi vòng ra sau biệt thự, tiếp tục hành động chui vào biệt thự qua cửa sổ sát đất đó lần nữa. Đã rút được kinh nghiệm lần đầu, lần này Kiều An Hảo chạy lấy tốc độc cực nhanh.
Cửa phòng ngủ không khóa. Lục Cẩn Niên nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang ngắm cái gì. Kiều An Hảo thận trọng bước vào, từng chút từng chút tiến sát giường.
Vào lúc Kiều An Hảo đã gần kề, Lục Cẩn Niên mới cảm thấy có gì đó bất thường, anh vô thức quay đầu lại. Nhưng chưa kịp thấy rõ mặt Kiều An Hảo thì cô gái đã quàng chân qua bên hông của anh rồi.
Đột ngột bị đè nặng khiến Lục Cẩn Niên khẽ nhăn mày, vươn tay muốn đẩy Kiều An Hảo đang ngồi trên người mình xuống. Nhưng cô gái lại nhanh tay hơn, chớp mắt liền kéo vạt áo của anh lên. Vết thương sau lưng anh cứ thế bị bại lộ ra trước mắt cô không báo trước.
Lục Cẩn Niên giơ tay trên không trung tức khắc khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Trên tấm lưng trắng là một mảng trầy rất lớn. Vết thương không được điều trị kịp thời nên đã có dấu hiệu nhiễm trùng mưng mủ, nhất là nơi bả vai sưng đỏ dữ dội.
Kiều An Hảo nhìn thấy vậy, lập tức mặt mày tái nhợt, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Là lúc cứu tôi bị thương đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...