Kiều An Hảo bày ra trước mặt Lục Cẩn Niên, rồi thay anh bẻ đôi chiếc đũa dùng một lần, đưa tới: "Tôi không biết anh thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ kêu một ít..."
Kiều An Hảo vừa nói, vừa ngước mắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn thẳng tắp dừng ánh mắt nơi cô.
Hai người cứ thế chạm mắt nhau.
Kiều An Hảo thất kinh trong lòng, lời nói ra đến cửa miệng liền bị nghẹn lại, sau đó mở to đôi mắt bồ câu, nửa ngửa đầu nhìn lại Lục Cẩn Niên.
Trong con ngươi của Lục Cẩn Niên tuy không còn pha trộn sự thờ ơ và lạnh lùng xưa nay, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nó sâu sắc, lại phảng phất đang như lóe lên một tia sáng.
Kiều An Hảo nhìn rồi lại nhìn, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh một cách kỳ lạ, thậm chí khuôn mặt cô phím đỏ theo từng hơi thở. Mãi cho đến khi mặt nóng lên, cô mới bất ngờ hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn Lục Cẩn Niên, lóng ngóng đưa đôi đũa trong tay ra đằng trước: "Đũa."
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo mới phục hồi tinh thần. Chớp mắt, đôi đồng tử khôi phục vẻ đạm mạc xa cách nguyên thủy, sau đó anh không nói tiếng nào nhận lấy đôi đũa, khép hờ mắt, từ tốn ăn.
Động tác nhai của Lục Cẩn Niên rất tao nhã, không phát ra tiếng dù là nhỏ nhất.
Bầu không khí trong toàn phòng rất yên tĩnh.
Kiều An Hảo ngồi xổm đối diện Lục Cẩn Niên một hồi thật lâu. Khi con tim hốt hoảng tìm được về nhịp đập bình ổn, cô mới nhận thức được vị trí hiện tại của mình, bèn nhướn mi len lén liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
An Hảo liên tục ngắm trộm nhiều lần, phát hiện sự chú ý của Lục Cẩn Niên luôn đặt trên thức ăn, vì thế liền đánh bạo lén lút quan sát anh.
Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc ăn cơm trưa, chỉ là cởi bỏ áo vest ngoài, tháo cà vạt, mở bung hai nút áo ở cổ, lộ ra vùng xương quai xanh đẹp tinh xảo, cổ tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, trông giản dị nhưng vẫn giữ được phong độ thanh lịch.
Anh chuyên tâm gắp thức ăn, lông mi dài thỉnh thoảng chớp động.
Lần đầu tiên gặp anh, cô tức khắc bị kinh hoảng trước tướng mạo khôi ngô ấy, gây ám ảnh suốt 13 năm qua, không biết bao nhiêu lần giữa đêm tỉnh mộng. Cứ mỗi khi nhìn kỹ anh, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.
Thiết nghĩ, trên cả trái đất này, duy nhất chỉ có anh là hoàn hảo, khiến ai ai nhìn mãi cũng không chán.
Kiều An Hảo say đắm dán mắt vào Lục Cẩn Niên quá lâu. Có lẽ người nào đó bị nhột, bất thình lình ngước mi mắt. Kiều An Hảo hoảng sợ vội vã cúi thấp đầu, trái tim không dễ gì bình tĩnh trở lại, lập tức nhảy nhót mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...