Buổi chiều thứ sáu, tiết cuối cùng là môn thể dục, điều này có nghĩa mọi người có thể tạm thời giải thoát những giờ học nặng nề. Tuần này đến lượt Diêu Thủy Tinh cùng Nghê Bối Bối làm trực nhật, thu dọn dụng cụ cất vào phòng thiết bị.
Dục Đức chính là như vậy, bất luận gia đình giàu có như thế nào, không thể làm ít đi nửa phần việc. Diêu Thủy Tinh cũng không để ý chuyện đơn giản mà buồn tẻ như vậy, chuyên tâm đem đồ đạc ngổn ngang từng cái một xếp lại vị trí cũ.
Trong căn phòng thiết bị đồ đạc chứa ngổn ngang, Ngê Bối Bối gấp gáp đến mức luống cuống tay chân, đem một trái bóng rổ tùy tiện để vào, nhưng không có nghĩ đến lại làm cho đống đồ đổ ập xuống.
“Đáng giận!” Cô nhìn một đống trái địa cầu lăn trên mặt đất, tức giận dậm chân.
“Bạn có việc thì đi trước đi.” Diêu Thủy Tinh nhặt lên trái bóng rổ dưới chân, đem nó để vào giỏ.
“Nhưng là, nhiều như vậy này nọ……” Nghê Bối Bối do dự nhìn căn phòng bừa bãi đầy thứ phải thu dọn, để lại Thủy Tinh một mình, có thể hay không hơi quá đáng? Nhưng, thời gian làm việc sắp tới rồi, đến trễ sẽ bị trừ tiền lương.
“Không có vấn đề gì.” Diêu Thủy Tinh đem bóng rổ rơi rớt khắp nơi nhặt trở về vị trí cũ, “Mình hôm nay không phải vội về.”
“Thủy Tinh, bạn thật tốt.” Nghê Bối Bối vui vẻ ôm cô, xoay người chạy ra bên ngoài.
Rất nhanh, trong phòng rộng lớn chỉ có Diêu Thủy Tinh một người yên lặng thu dọn, như vậy im lặng, là sở thích của cô, cô đối với vận động không có yêu thích đặc biệt, thậm chí còn có một chút chán ghét, bởi vì sẽ đổ mồ hôi, không thoải mái, nhưng loại trầm lặng sau khi náo nhiệt đi qua này, cô lại rất yêu.
Đưa mắt nhìn quanh, những tấm gỗ dưới ánh nắng chiều hè lập lòe tỏa sáng, chỗ này, kỳ thật cũng rất được.
“Xem ra hôm nay anh thật sự rất may mắn.” Tiếng nói nam tính ở phía sau thân thể cô vang lên, mang theo sự bỡn cợt.
Xoay người, thấy Hạ Viễn Hàng thoải mái mà tựa vào bên cánh cửa, khó có khi thấy anh mặc đồng phục như vậy, cũng không thể không thừa nhận, anh vĩnh viễn cũng sẽ không cần mặc quần áo sang trọng làm gì. Hạ Viễn Hàng người này chính là trời sinh dáng người tốt, đồng phục bảo thủ mặc ở trên người anh lại có một loại phóng khoáng, áo khoác màu đen đã sớm bị anh cởi, caravat cũng mất tung tích hoặc là từ trước tới giờ đều không có thắt qua, áo sơmi màu trắng bị cởi ra vài nút, tay áo xăn lên trên, lộ ra cơ bắp cường tráng. Lúc này anh, thoạt nhìn như mười phần lười nhác phải dựa vào ở nơi đó, một tay đút vào trong túi quần, ánh mắt lên xuống mà quan sát cô nhìn thật hung ác mà cũng thật ngả ngớn.
Đồng phục thể dục của Dục Đức thật sự là đẹp đáng chết, áo thun trắng kết hợp với quần lửng màu đen, càng làm nổi bật cặp đùi thon dài mà trắng tuyết, mà cái mông rất tròn kia, đầy đặn mà dụ hoặc làm cho người ta hận không thể đi lên ngắt lấy một cái. Ánh mắt của anh ở trên cặp chân thon dài, trắng mịn nõn nà của cô đảo qua đảo lại cực kì lưu luyến, mùi vị ngày hôm khi nó gắt gao quấn lấy bên hông anh vẫn còn đây, thật sự là tuyệt vời không thể tưởng tượng, máu anh trong nháy mắt sôi trào hừng hực.
Cô biết chắc chắn hiện tại trong đầu anh toàn suy nghĩ những thứ mà cô không thích, sau khi phá bỏ cấm kị, anh thật đúng là không biết thoả mãn đến không thể tưởng tượng được, cho nên cô không thèm để ý đến lời nói của anh, cũng không hỏi anh vì sao có thể vào trường học của cô hơn nữa còn tìm tới chỗ này. Nhưng mà việc Hạ Viễn Hàng muốn làm, có chuyện nào mà không có thành công ? Cô xoay người tiếp tục sửa sang lại, mặc kệ anh muốn nói gì.
“Để anh giúp em!” Anh nhanh tay đóng cửa, “cạch” một tiếng khóa lại.
Cô cảnh cáo trừng anh, “Hạ Viễn Hàng!”
Anh đi tới trực tiếp ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn thật sâu, càn rỡ âu yếm xong, lại khẽ cắn môi cô, “Bảo bối, anh rất nhớ em.”
Nhớ cái gì mà nhớ, ngày hôm qua rõ ràng anh còn……
“Em có nhớ anh không ?” Anh triền miên mà hôn một đường đi xuống, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng mà để ở động mạch cổ của cô khẽ cắn, chậm rãi ma sát, vừa lòng khi cảm giác nơi đó đập càng ngày càng mạnh.
“Buông tay.” Diêu Thủy Tinh lạnh lùng ra lệnh, ở địa phương như vậy, anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Tay anh chui vào vạt áo sơ mi của cô, hướng lên trên, bao phủ lấy bộ ngực no đủ, từ từ xoa bóp, “Anh nghĩ muốn em.” Khẽ liếm vành tai cô, một chút lại một chút, không buông tha thứ gì, “Nghĩ hết nguyên một ngày dài.”
Cô ở trong lòng anh xoay người, nhón chân đến bên bờ môi của anh thầm thì : “Anh cố ý.” Cố ý tới nơi này, cố ý khiêu khích cô.
“Anh thành công sao, bảo bối?”
“Nằm xuống đi, em sẽ nói cho anh.” Nam nhân này, cần dạy dỗ, suốt hơn một tháng, chỉ cần có cơ hội liền nghĩ muốn ôm cô, hôn cô, nhiệt tình quá mức mãnh liệt, làm cho cô cảm thấy mỏi mệt, gần đây chân cô đều bủn rủn.
Giống như trong cơ thể của anh có một con mãnh thú đói khát nhiều năm, ăn đến mùi vị ngon nhất nên khi có khả năng liền liều mạng đi ăn, ăn bao nhiêu cũng không ngán.
“Nữ bạo quân.” Anh thở dài, lôi kéo cô cùng nhau nằm lên tấm đệm mềm mại.
Cô ngồi ở trên người của anh, cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi thẳng tiến trong miệng anh linh hoạt câu dẫn, thời gian dài như vậy, cô đã học được làm thế nào để hôn anh.
Mấy nút áo còn sót lại rất nhanh bị cô cởi ra hết, mơn trớn cơ bắp ấm áp của anh, cảm giác được tim anh đập càng nhanh, cô cúi đầu, sợi tóc mềm mại dính trên da thịt anh, trong đôi mắt là quyến rũ, gợi cảm không thể tưởng tượng còn có uy hiếp, “Hạ Viễn Hàng, anh là ai hả ?”
Bảo bối này có tính chiếm hữu siêu mạnh, “Của em, chỉ là của em.” Tay anh từ từ vuốt ve cặp đùi trơ nhẵn của cô, nơi này mềm mại như tơ, trong suốt như ngọc, anh chạm vào liền luyến tiếc buông tay.
“Giỏi lắm.” Tay cô theo đường cong nhấp nhô của anh đi xuống dưới, kéo ra khóa kéo, chui vào, nắm giữ lực lượng no đủ kia, nó ở trong tay cô bừng bừng sức sống, cô nắm thật chặt lòng bàn tay, chậm rãi di chuyển lên xuống.
“Ngoan bảo bối, chính là như vậy.” Anh thoải mái thở hắt ra, tay chui vào quần lót của cô, nhẹ nhàng mà nhu, cảm giác được nơi đó chậm rãi ướt át.
Cô tiếp tục chơi đùa làm dục vọng trong tay trở nên càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng trướng. Cô cúi đầu, nguy hiểm nheo mắt lại , “Hạ Viễn Hàng, anh phải biết không cần lúc nào cũng động tình, biết không ?” Theo câu hỏi của mình, lòng bàn tay cô hơi dùng sức.
Anh cười xấu xa mà tà ác, “Bảo bối, lại dùng lực một chút, ừ, thật thoải mái.”
Anh chính là đồ hư hỏng không hơn không kém! Diêu Thủy Tinh cắn răng, sau đó cười sáng lạn, tới gần anh, “Anh muốn làm như thế nào?”
“Dùng cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên hay phía dưới đều có thể.” Anh thẳng lưng, nắm lấy bàn tay cô mà nỉ non, “Tính anh thật sự rất dễ.”
Tốt lắm, đúng là không biết xấu hổ, cô đấu không lại anh việc này không có gì mà không thể thừa nhận. Tới gần anh, môi cùng môi khoảng cách không đến nửa cm, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi đẹp, “Nhưng là, hôm nay em không muốn làm.” Ngón tay mang tính cảnh cáo nắm chặt, sau đó buông ra, đứng dậy, không muốn tiếp tục chơi đùa cùng anh.
Hạ Viễn Hàng làm sao có thể cho cô vừa lâm trận đã bỏ chạy ? Cấp tốc phản ứng ôm thắt lưng cô, không để ý tới cô đang giãy dụa, trực tiếp lấy tay tiến vào quần lót, nặng nề mà ma sát nhụy hoa của cô, không cần 1 phút, bàn tay anh đã ẩm ướt.
Kéo cô xuống hôn lên môi, “Làm một lần nha ? Thủy Tinh bảo bối”
“Không cần!” Cô cắn môi, nhịn xuống từng cơn sóng lớn đang nổi lên, anh rút ra ngón tay, làm trong cơ thể cô trở nên trống rỗng.
“Bảo bối ngoan, chỉ làm một lần, được không?”
“Kẻ lừa đảo.” Anh chỉ biết làm một lần mới lạ! Nuốt vào tiếng rên rỉ của bản thân, cô cố giữ vững tỉnh táo.
“Có thể chứ?” Câu hỏi vừa xong, anh liền nâng lên thắt lưng cô, trực tiếp cởi ra quần lót mỏng manh, mạnh mẽ tiến vào.
Anh không nói nữa, trực tiếp hành động.
“Ưm……” Cô không thoải mái nhíu mày, cho dù đã làm rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không thể thích ứng nơi thô dài của anh, nhất là khi cô ở trên, nơi đó tồn tại cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Anh thoải mái thở dốc, “Bảo bối, động đậy.” Bên hông dùng sức, đem cô nâng lên rồi hạ xuống, một luồng điện chạy khắp qua thân thể đồng nhất của bọn họ.
Cô ngồi ở trên mà quan sát rõ ràng vẻ mặt của anh, anh ở trong cơ thể cô nên phải hoàn toàn chịu sự ràng buộc của cô , đúng vậy người này trên phương diện này luôn bá đạo cần phải dạy dỗ lại!
Cô cố ý ở thời điểm anh hạ xuống, dùng sức co rút lại, quả nhiên trong nháy mắt nghe được tiếng thở gấp khẩn cấp của anh, thắt lưng cô liền vặn vẹo, cấp tốc tấn công. Anh là người yêu duy nhất của cô, chỉ có cô mới có thể đối với anh như vậy, khống chế anh, nghe tiếng ồ ồ thở dốc của anh, khóe miệng cô chậm rãi khẽ nhếch.
Tay anh dùng sức xoa cái mông no tròn của cô, một nắm rồi một nắm, da thịt trắng tuyết bị anh làm đỏ ửng, anh thúc giục cô, làm cho khoái cảm của hai người càng mãnh liệt.
Cao trào của cô rất nhanh liền đến, cô ôm cổ anh, thân mình co rút nhanh, chất lỏng nóng cháy làm ướt dục vọng của anh, làm anh cảm thấy cả người run rẩy.
Cô thở phì phò, không còn sức lực, nhưng là, anh còn chưa có thỏa mãn.
Bị anh đặt ở tư thế quỳ nằm sấp, rồi lại phải thừa nhận một đòn nặng nề của anh, thể lực của anh thật đáng sợ, đã qua thời gian lâu như vậy, anh chính là không bắn, ở nơi đó vui thích mà cảm nhận sâu sắc sự ma sát nóng bỏng.
“Đủ…… A…… Hạ Viễn Hàng.” Ngón tay cô nắm chặt tấm đệm dưới thân, qua cao trào mà còn hết sức ép buộc làm thắt lưng cô đau quá.
“Bảo bối, ừ, chính là như vậy, dùng sức kẹp chặt anh.” Anh ở bên tai cô gợi cảm thổi khí, yêu muốn chết khi cô một lần nối tiếp một lần mà co rút lại.
Nếu tiếp tục làm, cô muốn hỏng mất, mệt mỏi quá, anh lại thế nào cũng không chịu kết thúc, tay cô run run, đi đến địa phương bọn họ kết hợp , nắm giữ nơi yếu đuối bên ngoài đang điên cuồng lắc lư của anh, thật mạnh mà cầm, thân mình lại dùng lực siết chặt.
“Yêu tinh, yêu tinh!” Bị cô kích thích như vậy, anh lập tức phát động cuồng dã, nặng nề thở gấp, gia tăng tốc độ, điên cuồng va chạm cô, “phách phách” âm thanh phát ra vang dội ở trong phòng trống trải, cuối cùng ở bên trong cô liều mạng co rút nhanh, anh thật sâu đi vào, phóng thích……
Cứ miệt mài như thế, sẽ có cái dạng gì kết quả ?
Diêu Thủy Tinh nhìn hai vạch đỏ chói mắt này, im lặng không phản ứng.
Cô mang thai, cô không phải là loại người bất cẩn, kinh nguyệt đã muộn hai tuần, hơn nữa gần đây khẩu vị cực kì kém, ăn cái gì cũng nôn ra hết, trong lòng liền nghi ngờ mà mua que thử thai, quả thật đúng như dự đoán của cô.
Bọn họ là người trẻ tuổi, hết ngày này đến ngày khác mà “hoạt động”, kết quả như vậy là có thể lường trước được.
Hạ Viễn Hàng cố gắng áp chế vui sướng dưới đáy lòng, giật lấy que thử thai trong tay cô, “Bảo bối, em vui mừng sao?”
Cô ngước mắt, nhìn anh, vẫn là im lặng.
Anh vỗ về gương mặt cô, “Anh thật sự vui mừng.” Ở trên trán cô hôn một cái, “Con của chúng ta, em thử nghĩ xem sẽ đáng yêu đến cỡ nào ?”
“Em……” Cô khó khăn mở miệng: “Rất khó tưởng tượng.” Chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng có nghĩ tới sẽ sớm như vậy làm mẹ, nhưng cô lại không có tránh thai.
“Anh thích con gái.” Anh thở dài, bên môi tràn đầy ý cười, “Em sinh cho anh một đứa con gái, phải giống em như đúc, có tính cách kì quái đáng yêu.”
Này xem như khen ngợi sao? Cô nhìn bộ dạng hưng phấn của anh, trong lòng một mảnh mờ mịt.
“Nhưng mà, việc làm trước tiên……” Anh từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ xinh xắn, mở ra, đưa tới trước mặt cô, “Diêu Thủy Tinh, xin em hãy lấy anh.”
Một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà tinh xảo, nằm lẳng lặng ở trong hộp, lóe sáng xinh đẹp.
Anh đã sớm tính toán hết rồi, có phải hay không?
“Ngày đó chúng ta cùng nhau, anh cũng đã chuẩn bị thứ này.” Anh cười, có vài phần đắc ý, có vài phần thỏa mãn, “Bất quá thật không ngờ sẽ nhanh như vậy dùng đến.”
“Thật không ngờ ?” Cô thì thào lặp lại lời của anh, sau đó lạnh lùng nhìn anh, “Anh thật sự không ngờ, cho dù…… là lần đầu tiên, nhưng là làm tình đều sẽ có đứa nhỏ, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ biết ?”
“Ừ, cho nên bảo bối của anh đương nhiên cũng biết.” Hắn ôm chầm người nào đó nghe được những lời này, thân mình trở nên cứng ngắc, biểu hiện kỳ quái trông thật sự rất đáng yêu, “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, là anh cố ý, là anh muốn em và anh không hề có trở ngại sống cùng nhau, muốn vĩnh viễn ở bên nhau.”
Cô nâng tay nắm chặt nơi mẫn cảm trước ngực anh, thành công làm cho anh im miệng, nhưng cũng làm cho ý cười của anh càng rõ, không thể diễn tả cái giây phút biết cô mang thai, trong lòng anh tràn đầy vui sướng, nâng lên khuôn mặt tinh xảo, nghiêm túc nói: “Anh hứa với em, cả đời này của Hạ Viễn Hàng chỉ biết yêu em một người, chiều chuộng em, bảo hộ em, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em.”
Cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Bởi vì đứa nhỏ sao ?” Nếu không có đứa nhỏ này, bọn họ còn trẻ như vậy, căn bản là sẽ không quan tâm đến việc kết hôn, mà cô không có người giám hộ ký tên làm sao có thể mà kết hôn.
“Đương nhiên rồi.” Anh thật kiên định trả lời: “Nhưng là, mẹ của con anh, lại chỉ có duy nhất một người tên là Diêu Thủy Tinh, cô thật kỳ quái, từ trước tới giờ thích gì cũng đều không nói. Cô thật cứng đầu, tính tình lại xấu. Nhưng là, anh lại chỉ muốn cô, bởi vì nếu không có anh ở bên người, cô vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
Cô trừng mắt anh, nửa ngày mới nhàn nhạt mở miệng: “Kiêu ngạo.”
“Như vậy Diêu công chúa, em nguyện ý lấy con người kiêu ngạo này sao ?”
Tay cô cầm chiếc nhẫn, “Chiếc nhẫn giá cả không đến năm vạn, anh cảm thấy em sẽ nhận lời ?”
“Đương nhiên sẽ.” Anh lấy lại đem nó đeo vào ngón tay cô, kia trơn bóng lấp lánh ở trên ngón tay mảnh khảnh phát sáng rực rỡ, anh hôn ngón tay cô, “Anh hứa với em, tương lai có một ngày, anh sẽ dùng nhẫn kim cương mười cara để thay cho cái nhẫn này.” Hiện tại năng lực của anh chỉ có thể làm được như vậy, nhưng anh có thể hứa hẹn trong tương lai.
Cô trầm mặc hết 10 phút, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Nhưng là…… em thích con trai, làm sao bây giờ?”
Cô làm sao có thể như vậy, như vậy đáng yêu ? Thật muốn cứ đem cô như vậy gói lại khắc sâu vào trong tim anh, vô cùng luyến tiếc để cô ra ngoài, “Vậy sinh đôi, một nam một nữ, được không?”
“…… Được.”
Giờ phút này, bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường, ôm lấy nhau nói những lời ngọt ngào ngốc nghếch, vĩnh viễn cũng sẽ không thấy ngán.
Hôm nay cô về nhà sớn hơn mọi ngày, trong biệt thự một mảnh im ắng.
“Mẹ đâu ?” Đem túi sách đưa cho người quản gia đi theo sau, làm như là lơ đãng mở miệng hỏi.
“Giờ này phu nhân ở hoa viên.” Quản gia cung kính trả lời.
Diêu Thủy Tinh đi vòng qua hành lang gấp khúc rộng lớn, đến hoa viên ở phía sau.
Biệt thự Diêu gia rộng khoảng 1000m2, thiết kế cực kì tinh xảo, kết hợp giữa phương tiện hiện đại cùng phong cảnh cổ xưa, một sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ. Nghe nói, năm đó tiền dùng chỉ để mua bản vẽ thiết kế mà thôi cũng có thể mua được cả một ngôi nhà, vì làm cho vợ yêu có thể ở thoải mái, Diêu Dật Châu hoàn toàn không tiếc phải xài bao nhiêu tiền.
Nhan Uyển Như thích kiểu sân vườn cổ điển, cho nên mọi nơi ở trong hoa viên đều là dựa theo sở thích của bà mà xây nên.
Khi vào mùa hè, trong hoa viên các loài hoa đua nhau nở, hương thơm ngào ngạt, ong bướm bay lượn, cảm giác thật an nhàn và hạnh phúc. Nữ chủ nhân Diêu gia Nhan Uyển Như, lúc này ngồi yên ở trong đình hóng mát, nghe chim hót, lẳng lặng hưởng thụ một ly trà hoa trong vắt.
Mái tóc đen nhánh mềm mại thả ở sau vai, mặt mày nhu mì, tuy 35 tuổi nhưng bởi vì suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà nên thanh thuần giống như thiếu nữ 20, bà tựa như một bức tranh thủy mặc sơn thủy tươi đẹp trong sáng, điềm tĩnh mà xa xưa.
“Mẹ.” Diêu Thủy Tinh nhẹ giọng gọi.
Nhan Uyển Như ngước mắt, nhìn con gái của mình, nở nụ cười ôn nhu , “Thủy Tinh, mau tới đây.”
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, ở bên người bà ngồi xuống.
“Hôm nay thế nào trở về sớm như vậy?” Tay bà nhẹ nhàng xoa gò má của cô, “Con lại gầy một chút.” Đây là con gái mà Diêu Dật Châu cho bà, mặt mũi cùng tính đều giống ông y như đúc, cho nên bà rất yêu cô, chỉ tiếc, thân thể của bà luôn luôn không tốt, nhiều năm qua không có sức lực dư thừa để chăm sóc cô, đối với đứa con gái này bà luôn luôn cảm thấy áy náy.
“Mẹ.” Diêu Thủy Tinh nằm sấp trong lòng bà, nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, cô rất yêu mẹ mình, tuy rằng mười bảy năm qua, thời gian ở chung cũng không nhiều, nhưng cô biết mẹ rất yêu cô, rất rất yêu.
Nhan Uyển Như nhẹ vỗ về mái tóc của cô, chậm rãi hỏi, “Làm sao vậy, Thủy Tinh?” Tính tình của con gái hoàn toàn giống ba cô, nội tâm mà lãnh đạm, cho dù cùng bà thân thiết, cũng sẽ không làm nũng như vậy, bà rất hiểu rõ cô.
“Mẹ, con yêu thương một người.” Nàng giống như thở dài nhẹ giọng mà nói.
Nhan Uyển Như giật mình, lập tức cười khẽ, “Thời gian trôi qua thật nhanh. Con gái mẹ cũng đến tuổi yêu đương rồi, là người như thế nào ?”
“Anh ấy…… tốt lắm.”
“Đã tốt, vậy thì cứ thử quen nhau một thời gian.” Đứa nhỏ này tính cách rất giống ba nó, lúc nào cũng quái gở mà lạnh lùng, nếu có thể yêu đương mà làm tăng thêm tình cảm, như vậy thật sự là rất tốt.
“Mẹ.” Cô ngước mắt, nhìn người mẹ hiền lành của mình, “Con mang thai.”
Vẻ mặt tươi cười của Nhan Uyển Như vụt tắt, chau mày, bà không phản đối con gái yêu đương, dù sao cô cũng trưởng thành, có suy nghĩ của bản thân, nhưng là mang thai……
“Chúng con dự tính kết hôn.”
Bà sửng sốt một lát, “Con là nghiêm túc sao?”
“Con đã suy nghĩ kĩ càng.”
Nhan Uyển Như không còn lời nào để nói, bà biết tính tình Diêu Thủy Tinh, nếu không cân nhắc tốt, cô sẽ không ra quyết định, nhưng là một khi cô quyết định, tuyệt đối sẽ không sửa đổi. Người nam sinh kia, thật tốt như vậy ? Có thể làm cho con gái luôn luôn thông minh bình tĩnh của bà, mất đi lý trí mà yêu điên cuồng.
“Cậu ta chắc rất tốt.” Bà nhẹ nhàng nở nụ cười, rất tin tưởng con gái mình, “Có thời gian, dẫn cậu ấy về ẹ gặp mặt.” Thủy Tinh từ nhỏ đến lớn đều có chính kiến của bản thân, mọi sự việc đều do chính cô làm chủ, bà rất thương cô, chỉ cần con gái muốn gì bà đều sẽ cho.
“Con sợ ba sẽ không đồng ý.”
Trìu mến vỗ nhẹ mu bàn tay của con gái, “Yên tâm, có mẹ.”
Diêu Thủy Tinh dựa vào trong lòng mẹ mình, nở nụ cười nhợt nhạt.
Cô có thể kết hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...