Anh lại một lần nữa đem cô về căn phòng đáng giận kia, cô thật muốn đem người đàn ông trước mắt mình cắn chết! Nhưng là, hiện tại thân thủ của anh không có gì để chê, dùng sức lực, cô đương nhiên không phải là đối thủ của anh, mà anh, cũng không bao giờ nhân nhượng cô. Điều duy nhất cô có thể làm đó chính là nhờ người giúp, cũng bị anh trực tiếp ngăn cản mất, hai người đối đầu nhau đương nhiên kẻ mạnh luôn luôn thắng.
Cho nên lúc này cô phải ở đây, không có quyền lựa chọn.
Sáng sớm hôm đó tỉnh lại, tận mắt chứng kiến phòng ngủ tràn ngập hơi thở ái muội mà phóng đãng này, cô đã thầm quyết định trong lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không bước vào nơi đây nửa bước, ai biết, vận mệnh luôn thích trêu đùa cô như vậy.
Đây là một ngôi nhà cực kì xa hoa, rộng lớn mà ngăn nắp, so với căn phòng của anh năm đó, đúng là khác xa một trời một vực. Vừa nhìn đã biết là do những nhà kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, đơn giản mà sang trọng, rất giống phong cách của Hạ Viễn Hàng.
“Cà phê hay trà ?” Thân mình cao lớn của anh lười nhác tựa vào cạnh cửa, “Có lẽ em thích…… rượu?”
Cô lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào, cả đời này cô sẽ không bao giờ uống rượu. Nhớ đến ngày đó, anh lại dùng cách thức bỉ ổi như vậy ép cô uống hết cả một chai, móng tay bất chợt cắm sâu vào trong lòng bàn tay .
Không trả lời, anh cũng không cần miễn cưỡng. Xoay người đi đến quầy rượu, rót một ly Absolut ình, ngồi trên hàng ghế chậm rãi nhâm nhi. (Absolut là một loại rượu mạnh nổi tiếng của Thụy Điển )
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà khó lường.
Một không khí trầm mặc bao trùm cả hai người, không hề có vui vẻ, giờ này khắc này, giữa bọn họ tràn ngập đao kiếm, khói súng giống như đang tạm thời dừng chiến .
Thi đấu tính nhẫn nại với nhau, cả hai đều là người cực kì kiên nhẫn.
Nhưng là, cô không nghĩ lại cùng anh phung phí thời gian, từ nhỏ cô đã được dạy, bất cứ sự tình gì, chỉ có bắt tay vào làm, mới có thể kết thúc trọn vẹn.
“Nói ra mục đích đi.”
“Không cùng anh tiếp tục chơi trò im lặng ?”
Anh cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa nhỏ nhắn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình tinh thể lỏng xa xỉ đặt ở trên tường từ từ phát sáng.
“Em có muốn đoán thử không, thứ em sắp được xem là cái gì ?”
Đôi mắt cô càng ngày càng lạnh, cần thiết phải đoán sao ? Không ngờ anh xấu xa đến thế, đến mức làm cho người ta giận sôi gan.
Thở dốc, rên rỉ, mồ hôi, còn có máu tươi.
Đó chính mà một màn ân ái kịch liệt và đầy thương tổn, dục vọng siêu cường đang cố gắng đưa đối phương vào chỗ chết, trên màn hình cực to, đã tỉ mỉ phơi bày ra hết mọi tình tiết, mà kích thích người khác nhất chính là những âm thanh cao ngất kia, đầy ái muội và phóng túng.
Cô bình tĩnh xem những thứ trước mắt mình, giống như trong màn trình diễn đó, không phải là cô cùng anh, mà chỉ như là một tin tức râu ria trên báo lá cải.
Nếu anh muốn tiếng thét thất kinh chói tai của cô, như vậy khẳng định anh sẽ cực kì, cực kì thất vọng, nhưng mà may mắn là, anh lại không có nghĩ như vậy. Đôi mắt tối đen chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô, ngay cả một biểu cảm rất nhỏ cũng không buông tha. Cô thật sự rất bình tĩnh, cho dù là một cái khẽ nhíu mày cũng đều không có.
“Cảm giác của em như thế nào ?” Từng câu, từng chữ của anh như là tự khen thưởng mình, “Anh phải dùng hết 6 cái máy quay, ở mọi phương hướng, ở nhiều góc độ, mới có được những hình ảnh hoàn mỹ như vậy.”
Đôi mắt cô nhìn thẳng anh, nhàn nhạt nhả ra hai chữ: “Nhàm chán.”
Đúng là…… chỉ có Diêu Thủy Tinh mới trả lời như thế.
Anh bật cười, đi đến sau lưng sofa, cúi người, ở bên tai cô thầm thì: “Em nói, nếu anh đem nó giao cho người khác, có thể hay không sẽ thật……” Đầu lưỡi, khẽ liếm vành tai non nớt của cô, suy nghĩ đắn đo, “ Thú vị ? ”
Cô nghiêng qua một góc, nhìn anh, “Anh hy vọng tôi sẽ trả lời như thế nào ? Khóc lớn hay mắng to ? Hay là cầu xin anh không cần làm như vậy ?”
Anh chỉ lặng lẽ quan sát cô, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.
“Đi làm đi!” Cô sảng khoái mà trả lời anh, “Tùy anh muốn làm như thế nào, liền làm như vậy, post lên mạng, gửi cho tòa soạn, anh thích sao thì làm vậy. Tôi, Diêu Thủy Tinh, từ khi sinh ra cho tới bây giờ, chưa từng bị ai uy hiếp và cũng sẽ không cho người khác có cơ hội để uy hiếp tôi.”
Trong đôi mắt anh ánh lên sự vui vẻ, cho dù, anh cảm thấy mình vẫn không hiểu hết mọi thứ về cô, nhưng ở một phương diện nào đó, Diêu Thủy Tinh vẫn như cũ là Diêu Thủy Tinh của mười năm về trước.
Cuộc sống của cô, vốn không có hai chữ thỏa hiệp, chính là chết, lưng của cô so với bất cứ ai cũng đều thẳng hơn! “Không còn gì để đưa tôi xem ?” Cô vươn tay ta, yêu cầu vô cùng lịch sự, “Xin anh vui lòng trả điện thoại lại cho tôi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Lúc còn rất trẻ, việc anh yêu nhất chính ở bên tai cô, gọi cô là “Diêu công chúa” , hiện tại, công chúa đã trưởng thành, trở thành nữ vương, ngạo nghễ mà tự phụ.
Chiếc di động rớt vào bàn tay cô một cách cợt nhả, cô đứng dậy không thèm quan tâm, đi thẳng ra ngoài.
Cánh tay đang chuẩn bị mở ra cánh cửa lớn, tiếng nói khàn khàn của anh vang lên ở phía sau lưng cô: “Em thử suy nghĩ xem, cùng với anh làm…… tình nhân.”
Cô dừng lại động tác, lưng đưa về phía anh.
“Lúc cần thiết, thì ở bên nhau. Lúc không cần thì chia ra, không ai liên lụy đến ai.”
“Vì sao tôi phải suy nghĩ ?”
Anh nhẹ lắc lư chén rượu, chìm đắm trong màu sắc mê người của nó, “Bởi vì, suốt mười năm nay, ngoài anh ra, em không có người đàn ông nào khác.”
Cho dù anh không phải là người từng trải rất nhiều, cho dù kinh nghiệm của anh không nhiều lắm, nhưng anh hiểu rõ thân thể của cô, mỗi một phản ứng, mỗi một run rẩy, đều y như bộ dạng năm đó cô ở trong lòng anh, trúc trắc, bất an, vội vàng, trực tiếp.
Anh vô cùng khẳng định, từ đầu đến cuối thân thể của cô, chỉ có một mình anh chạm qua.
Cô quay đầu, nhìn anh cười lạnh, “Anh cảm thấy, việc này có ý nghĩa gì đặc biệt sao ?” Cô không phải vì anh mà thủ thân, mà chính là, cô đối với tình yêu đã tuyệt vọng. Với lại cô vốn là người tính tình lạnh lùng, đối với phương diện này, không có yêu cầu gì đặc biệt, với những người khác phái tiếp cận cô, trong lòng cô chỉ có tràn đầy chán ghét.
Cô vốn tưởng rằng, bản thân đã biến thành người vô cảm, nhưng là, thì ra không phải như vậy. Gặp gỡ anh, cô mới hiểu được, thì ra dục vọng luôn luôn chôn sâu, không phải biến mất, thân thể của cô, chỉ nhận anh và chỉ nguyện ý nhận mình anh.
“Em đã không tiếp nhận được người khác, sao không lựa chọn anh ?” Anh đương nhiên rõ ràng, cô không có người khác, không phải bởi vì đối với anh có cảm tình sâu nặng, mà căn bản là cô xem thường bọn họ bất kể là ai, thế giới của cô rất cao ngạo trông thấy mọi người đều ở dưới tầm mắt mình.
“Anh không sợ khi tỉnh lại vào một buổi sáng của ngày nào đó, ngay cả mạng cũng không còn ?” Hiện tại hận còn không hết, làm sao có thể làm tình nhân ? Thứ thích hợp nhất với bọn họ cũng chỉ có thể làm kẻ thù.
“Anh cảm thấy, anh chính là đang ỗi người một cơ hội, làm cho anh và em có thể trả thù lẫn nhau.”
Anh hận cô, đồng thời anh cũng biết, cô cũng oán hận anh không kém! Cho dù có một người đã chết, hận ý này cũng khó có thể giải. Thầm nghĩ quên nhau đi, chỉ thích hợp với loại người lương thiện, còn hai người là loại người cố chấp lại ôm hận, chỉ muốn tìm một cơ hội để tra tấn đối phương.
Một khi đã như vậy, công khai ở bên nhau, triệt để tổn thương nhau, có phải tốt hơn không ?
“Tôi không cần.” Mọi thứ anh cho, cô đã không cần nữa.
“Nhưng là anh muốn.” Nặng nề mà buông chén rượu, “Diêu Thủy Tinh, em nợ anh một đứa nhỏ, suốt cả đời này cho đến ngày em chết, em đều phải trả lại cho anh!”
Đây là nỗi hận vĩnh viễn ở trong lòng anh, cái gì anh đều có thể tha thứ, nhưng việc này anh không thể tha thứ. Tình yêu đã không còn, đều không phải là lỗi của ai, lúc trước là do anh không chịu tin vào hiện thực, cho rằng yêu nhau có thể bù đắp được tất cả, thực tế đã chứng minh rằng anh rất ngu ngốc, ngay cả người quan trọng nhất của mình cũng mất đi. Lúc ban đầu, anh cố ý để ông trời sắp đặt, chính là đứa nhỏ này, anh nghĩ có lẽ mình sẽ được như ý muốn, hoặc là có thể buông tha cô, cũng buông tha chính mình.
“Đứa nhỏ……” Ánh mắt cô có một chút biến hóa, khóe miệng thong thả gợi lên một nụ cười, quỷ dị mà lạnh như băng, “Anh muốn một đứa nhỏ ?”
“Đúng!” Anh oán hận trả lời cô, bởi vì đây là thứ cô nợ anh.
Cô nhìn anh, im lặng thật lâu, suốt cả 5 phút dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Được, em đồng ý với anh.” Cô đi về phía anh, tao nhã mà cao quý, kiễng mũi chân, ở bên môi anh hôn một cái nhạt nhẽo, “Hạ Viễn Hàng, tới ngày mà anh hối hận, nhất định, nhất định anh phải để cho em nhìn thấy, thật sự em không nghĩ bỏ lỡ mất cái giây phút kia, đương nhiên, em sẽ từ từ mà thưởng thức.”
Anh cũng đồng dạng, chờ mong nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, không phải là vẻ lãnh đạm, chỉ có tràn đầy thống khổ, như vậy, khẳng định có thể hóa giải hận thù trong lòng anh rồi ?
“Cho nên, coi như chúng ta đã cùng nhất trí với nhau ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy phải chúc mừng một chút.” Anh kéo cô vào lòng mình, kịch liệt ôm hôn.
Vừa hôn xong, hô hấp của anh liền rối loạn, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt cô mang theo giảo hoạt, anh làm sao có thể không biết, đáp ứng của cô, khẳng định là mang theo độc, đầy gai nhọn ? Nhưng là, anh vẫn không muốn buông tay! Địa ngục hận thù rất lạnh lẽo mà cũng rất cô đơn, anh muốn kéo cô cùng nhau đi xuống!
Cho tới bây giờ, giữa bọn họ chỉ còn lại duy nhất một nỗi hận, một đôi tình nhân mà cả hai đều hận nhau như thế, xem ra cũng rất hoàn mỹ.
Bàn tay cô để ở trên môi anh đang muốn hôn một lần nữa, “Em muốn về nhà.”
“Ở lại.” Đầu lưỡi của khẽ liếm lòng bàn tay mềm mại của cô, hà hơi.
Cô kiên định rút tay về, “Hôm nay không được.”
Được rồi, ít nhất hôm nay anh cũng đã đạt được mục đích. “Anh đưa em về.”
Cô không có cự tuyệt, dù sao xe của cô cũng còn ở công ty.
Hạ Viễn Hàng lái xe từ trước cho tới bây giờ đều là nhanh kinh người, lúc còn trẻ, anh cưỡi chiếc môtô mang theo cô chạy khắp nơi, mà hiện tại, cô ngồi ở bên cạnh anh, nhìn bên ngoài đèn đuốc đang nhanh chóng lướt qua, ai có thể nghĩ đến, mười năm sau người ở bên cạnh cô, vẫn như cũ là anh.
Trong miệng dâng lên một nỗi chua xót, bị cô hung hăng nuốt xuống, cô không cần cái loại tình cảm vô dụng này, cô là Diêu Thủy Tinh, đã từng chịu sự giáo huấn, khẳng định sẽ thông minh hơn, không cần lại như vậy.
Biệt thự Diêu gia yên tĩnh mà âm u, vẫn giống như năm đó vô cùng sang trọng. Chính là hiện tại, anh đã sớm không còn là một nam sinh với hai bàn tay trắng.
Lamborghini tốc độ khởi động là hạng nhất, mà tốc độ thắng gấp cũng là tuyệt hảo.
Nhân viên bảo an của biệt thự từ camera quan sát thấy Diêu Thủy Tinh bước xuống xe, lập tức ấn nút mở cửa tự động, sau đó cô chậm rãi hướng bên trong đi vào.
Đi được vài bước, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại, nhìn anh, “Hạ Viễn Hàng, lần sau, khi anh gửi bưu kiện đến công ty em, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không cần bởi vì lo sợ bị người khác nhìn thấy ở bên trong có gì, mà đem món đồ gói chặt lại như thế.”
Thân hình cao lớn của Hạ Viễn Hàng đứng ở bên cạnh xe lập tức cứng ngắc một chút, anh làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy ảnh chụp riêng tư của cô như vậy ? Anh đã phải lựa đi lựa lại rất kỹ cả ngàn lần, mới tìm được mấy tấm tính ra cũng không quá đáng lắm, nhưng, kỳ thật anh vẫn rất lo lắng.
“Còn có……” Giọng điệu cô chậm rãi kéo dài, “ngàn vạn lần cũng không cần dù làm như thế nào đều cảm thấy không yên tâm, phải theo dõi nhân viên chuyển phát nhanh đến tận dưới lầu.”
Nhìn sắc mặt anh xanh mét, trong lòng cô rất vui thích, càng nói càng lớn tiếng, “Camera giám sát của Diêu thị, không phải chỉ có đặt ở bên trong công ty.”
Cho nên, xe của anh dừng ở dưới lầu lâu như vậy, cô đương nhiên biết rõ.
“Thuận tiện nhớ kỹ, không cần nhanh chóng tiêu hủy ảnh chụp cùng đoạn phim.” Thở dài lắc đầu, “Rất là lộ liễu.”
Rõ ràng còn thương tiếc cô, rõ ràng không thể bỏ được cô, Hạ Viễn Hàng, hận của anh rất không chuyên nghiệp.
Sự thật là, đoạn phim kia sau khi chiếu xong, sẽ tự động tiêu hủy, bởi vì cho dù hệ thống bảo an trong nhà được làm rất hoàn mỹ, nhưng mà người nào đó nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ cảm thấy lo lắng! Nên mới thiết kế tự động hóa, sau khi đoạn phim đó chiếu hết sẽ trực tiếp xóa bỏ.
Nắm đấm của Hạ Viễn Hàng càng nắm càng chặt.
Nói cho hết lời, Diêu Thủy Tinh thật bình tĩnh xoay người đi vào.
Chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang dội của cửa xe bị đóng mạnh lại, bên môi cô nở một nụ cười sung sướng chân chính nhất.
Xem như cả hai đều hòa nhau ,đúng là thật thoải mái.
Cho nên nói, ai so với ai sẽ bị giày vò? Ai mới thật sự sẽ vĩnh viễn là người chiến thắng ?
“Tình trạng tài vụ hiện tại của Thế Thành rất tệ.”Ben sửa sang lại bản báo cáo tài chính một cách thật tỉ mỉ đưa cho Hạ Viễn Hàng, “Mười hai khách sạn, kỳ thật hiện tại nếu nhìn vào mặt ngoài thì kinh doanh cũng không tệ lắm, nhưng là mấy người quản lý không có kế hoạch rõ ràng lại vội phát triển. Sáu năm trước, Phương gia vay của ngân hàng 5 triệu, dự tính xây dựng một khách sạn xa hoa nhất, chỉ làm được một nửa, bởi vì xảy ra một vài vấn đề, mắc cạn, đành coi như quăng tiền xuống biển, khách sạn dang dở này hiện tại vẫn còn ở nơi đó.” Biến thành một đống phế thải, ném không xong, xây không thành.
Hạ Viễn Hàng cấp tốc lật báo cáo xem xét, Ben nói về vấn đề này, lúc trước anh đã biết, tóm lại một câu, hiện tại Phương gia là muốn tiền không có tiền, còn phải mang nợ đầy mình, nửa bước cũng khó đi.
“Đáng lẽ cổ phiếu Thế Thành đã xuống giá thê thảm, nhưng gần nhất bởi vì tập đoàn tài chính AT thu mua khắp nơi, cổ phiếu mới tăng giá, theo số liệu được cập nhật hôm nay, AT đã mua được 15% cổ phần của Thế Thành. Nhưng mà, 51% cổ phần củaThế Thành , vẫn còn ở trong tay Phương Gia Minh. Về phần AT, lần này dùng số tiền lớn muốn thu mua Thế Thành, nguyên nhân chỉ có một.” Ben nhún vai, giống như đối với nguyên nhân này cảm thấy không thể tưởng tượng, “Chính là bởi vì Diêu Thủy Tinh của tập đoàn Diêu thị nhìn trúng Thế Thành.”
Ben ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, thật sự đối với những hành động tranh giành như vậy cảm thấy thật tiếc nuối, không cần đoán cũng có thể khẳng định, trong tương lai AT sẽ gặp nhiều khó khăn, vì cứ hành động theo cảm tính như vậy, có thể tiến xa được sao ?
Thêm vào đó, Diêu Thủy Tinh là một nhân vật thật nham hiểm! Cô làm việc vừa ác, vừa chuẩn, không để lại con đường sống, tổng tài AT Ryan mỗi lần thua cũng đều không nói, nhưng vấn đề là thua quá khó coi, quá mất mặt mũi, hơn nữa, theo như mọi người đồn đãi Ryan rất tự đại, còn từng điên cuồng theo đuổi Diêu Thủy Tinh, nhưng lại bị cô cự tuyệt, nghe nói, mức độ từ chối cực kì tuyệt tình, ngay cả cho Ryan một cơ hội để xếp hàng chờ đợi đều không có. Cho nên vài năm gần đây, AT liều mạng cắn chặt Diêu thị không buông, mọi dự án đều phải tranh giành mới cam tâm, tiếc là, cho tới bây giờ, đều chỉ có một kết quả là được…… Ai, nam nhân đáng thương!
Trong thương giới người ta bảo nhau rằng, người nhà họ Diêu, thứ lưu động trong cơ thể không phải là máu, mà chính là băng. Xem ra, đây là sự thật.
Cố gắng trình bày ngắn gọn, rõ ràng hết toàn bộ sự việc, Ben đã làm việc cho Hạ Viễn Hàng hơn năm năm, Ben biết ông chủ của mình chưa bao giờ thích nhiều lời, nhưng là đừng nghĩ Hạ Viễn Hàng luôn im lặng, anh vĩnh viễn có thể chỉ ra vấn đề mấu chốt nhất để giải quyết sự việc một cách thích hợp nhất, về phần vấn đề vụn vặt khác, đương nhiên là do những người làm công hoàn thành.
Ben rất tán thưởng cũng như khâm phục ông chủ của mình, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cực kì có năng lực! Đầu óc của Hạ Viễn Hàng luôn bình tĩnh, suy tính chu đáo, đối với việc kinh doanh bằng những con số có một trực giác vô cùng nhạy bén, hơn nữa mỗi một người mà anh trọng dụng, đều là những người tinh anh nhất. Nghe nói, đương nhiên cũng chỉ là “nghe nói ” , ngoại trừ doanh thu của công ty, tiền kiếm được nhờ vào mua bán cổ phiếu đều là một con số hàng nghìn!
Cho nên, đừng thấy “ Viễn ” của bọn họ chỉ có khoảng 20 người, nhưng là lợi nhuận…… Ừ, anh gật đầu, anh không biết tiền lương của người khác! Nhưng mà anh chỉ làm việc một năm, cũng đã đủ để cả đời này có thể thoải mái nằm ở trên bờ cát Hawaii, uống rượu ngon, nhìn phong cảnh, ngắm người đẹp cũng còn dư dả.
Bất quá, anh thật vừa lòng công việc hiên tại, vẫn không có dự tính về hưu sớm như vậy.
Bỗng nhiên kinh động một chút, nghĩ đến bản thân đang ngồi đối diện ông chủ để mà báo cáo công tác, anh vội cuống quít kéo về suy nghĩ đang thất thần, chuẩn bị nhận được ánh mắt lạnh lùng của Boss vì dám lơ đãng, lại phát hiện, ngay cả Boss của anh, cái người được xưng là “cuồng công tác” Hạ Viễn Hàng, cũng giống như đang phân tâm.
“Boss ?” Khẽ nhỏ giọng gọi, thật hoài nghi bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.
Đôi mắt sắc bén của Hạ Viễn Hàng đảo qua Ben, ý bảo tiếp tục nói tiếp.
Lúc này Ben mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra vừa rồi là do anh quá thất thần, ánh mắt cũng bị nhòe mất rồi, Boss mà sẽ có khả năng bị phân tâm sao ? Chỉ cần nói đến công tác, dù cho liên tục ba ngày ba đêm không ngủ, Boss cũng sẽ không có khả năng có một giây không chuyên chú.
Các việc tiếp theo, là do người trong nhóm của anh phụ trách sửa sang lại, về báo cáo tỉ mỉ kỹ càng của Thế Thành ở mọi phương diện, là do tổ trưởng anh đây tổng hợp lại đầy đủ, và cũng chính anh là người trực tiếp báo cáo cho Boss. Xem ra, dự án lần này, Boss đã dự tính giao cho anh làm, tuy rằng vừa mới kết thúc dự án kia, nhưng anh đối với cuộc sống phong phú mà bận rộn hiện tại, thật sự hài lòng.
Bên tai là thanh âm báo cáo rõ ràng của Ben, trước giờ đều là thứ có thể dễ dàng kích thích sự nhiệt tình trong công tác của anh, nhưng giờ phút này đây, cũng không làm cho Hạ Viễn Hàng chú ý dù chỉ một chút.
Diêu Thủy Tinh.
Trên giấy trang trắng noãn là ba chữ vô cùng đơn giản, ở giữa một đống chữ số chằng chịt, cũng không dễ thấy, những vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt của anh.
Ngón tay thon dài của Hạ Viễn Hàng, từ từ vuốt ve ba chữ được in trên mặt giấy bóng loáng, đâu phải đơn giản chỉ là in trên giấy ? Kỳ thật, sớm đã khắc vào trong tâm cùng xương máu của anh.
Anh có thể rất bình tĩnh, rất chuyên nghiệp cùng cấp dưới phân tích tình huống trước mắt của Thế Thành, đối với phương án giải quyết, anh sớm đã có toàn bộ kế hoạch kín đáo. Nhưng là đối với cảm tình của chính mình, anh có một loại cảm giác hư không không thể nắm chắc.
Anh rõ ràng là hận chết cô, hận suốt mười năm dài, từng phút từng giây, thù hận đều giống như kịch độc, mãnh liệt ăn mòn tâm của anh, mỗi đêm chỉ có tưởng tượng được gặp lại cô, tra tấn cô đến chết, anh mới có thể cam tâm mà đi vào giấc ngủ. Nhưng là, vì sao gặp lại rồi tất cả lại không giống như vậy ?
Hiện tại mỗi một bước dường như đều nằm ở trong sự khống chế của anh, nhưng là anh vẫn luôn cảm thấy vô lực, có lẽ bởi vì cái loại khoái cảm khi báo được thù, cũng không sung sướng như trong tưởng tượng của anh. Hay là bởi vì Diêu Thủy Tinh, anh thật hận cô, nhưng vẫn luôn, bị cô hấp dẫn.
Lạnh lùng, tức giận, không biết kiềm chế, thậm chí, cả đáng ghét. Nhắm mắt lại, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của cô.
Lúc gặp lại được cô, anh mới cảm giác được, thì ra trái tim mình, vẫn còn sống, vẫn còn đang đập mạnh. Và anh cũng phát hiện được, vốn dĩ Diêu Thủy Tinh, cái cô gái này đối với anh mà nói, thật sự chính là không ai có thể thay thế.
Ở nước Mĩ nhiều năm như vậy, anh từng nghĩ tới muốn bỏ hết tất cả, thử bắt đầu một tình cảm mới. Nhưng là, không có cách nào! Không phải đối phương không đủ ưu tú, không đủ thông minh, không đủ xinh đẹp, chính là bởi vì những người đó, không có ai là Diêu Thủy Tinh.
Tươi cười ngọt ngào, đều không so được với một ánh mắt lạnh như băng của cô. Thanh âm mềm mại, cũng không bằng một tiếng gọi tức giận trong trí nhớ của anh “Hạ Viễn Hàng”. Ôm thật chặt, tâm lại lạnh. Hôn thật mãnh liệt, thân thể lại phản kháng. Một người, hai người, vô số,… đơn thuần, ngọt ngào, kiều diễm, kiêu căng…… Đủ các hình dáng, khuôn mặt đều là xinh đẹp, cũng không so được với ba chữ đơn giản kia.
Chính điều này cũng làm cho anh, càng hận cô.
Rõ ràng đều đã chia tay, nhưng thoát ra không được, lại chỉ có một mình anh. Trong thế giới của anh khi không có cô là đau khổ giãy dụa, yêu hận khó quên. Mà cô, sớm đã ở nơi khác thong dong nhàn nhã, công thành danh toại. Không có cách nào để anh có thể yêu tiếp, như vậy cũng chỉ biết dồn hết tâm trí vào để hận.
Chính vì vậy, nên khi Thế Thành thỉnh cầu anh giúp đỡ, lúc anh thấy được ba chữ Diêu Thủy Tinh xuất hiện trong báo cáo, anh giống như bị điên, nghĩ đến khi trở về Đài Loan, nghĩ đến khi gặp lại cô.
Tất cả nhân viên đều cực kì kinh ngạc vì anh lại đáp ứng một dự án nhỏ như vậy, nhưng bọn họ làm sao biết được, mọi thứ trên đời này bao gồm cả tiền tài, cũng không so được với việc…… hướng về Diêu Thủy Tinh, báo thù cô triệt để.
Có lẽ, chỉ khi thật sự không còn yêu cô nữa, anh mới có thể không còn đau khổ ?
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh gãy âm thanh của Ben, anh vô cùng chắc chắn Boss sẽ không nhận cuộc gọi này, bởi vì thời điểm Hạ Viễn Hàng làm việc, đều không thích bị quấy rầy. Nhưng mà, trước kia không phải Boss đều sẽ trực tiếp tắt máy sao ? Vì sao……
Hạ Viễn Hàng cực kì nhanh chóng ấn nút nghe điện thoại, làm cho Ben kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt.
“Là em.”
“Ừ.”
“Chuyện tối hôm nay, hủy bỏ.”
“Nguyên nhân.”
“Không liên quan đến anh.”
Đầu dây bên kia vô cùng nhanh gọn mà tuyệt tình tắt máy, chấm dứt cuộc gọi.
Không liên quan đến anh ? Anh hận nhất, hận nhất khi cô dùng giọng điệu lãnh đạm như vậy, nói những kiểu lời nói như thế này.
Hạ Viễn Hàng cắn răng, đem điện thoại di động ném xuống mặt đất, món đồ cao cấp lập tức vỡ ra thành từng mảnh, cho dù Ben là một người đàn ông trưởng thành đã 36 tuổi, gặp qua đủ loại cảnh đời, giờ này khắc này cũng bị lửa giận của Hạ Viễn Hàng dọa cho hoảng sợ. Anh biết Boss không phải là một người có tính tình tốt, nhưng thật sự anh không biết, thì ra khi Hạ Viễn Hàng nổi giận lại đáng sợ như vậy!
Lúc bình thường Boss đều trầm mặc mà lạnh nhạt, ai làm cho anh mất hứng, anh sẽ chậm rãi từng bước, từng bước một bố trí kế hoạch hoàn hảo, và chỉ cần một lần dồn kẻ địch vào chỗ chết. Cảm xúc phản ứng trực tiếp như vậy, đây là người mà Ben quen biết hơn năm năm, ông chủ Hạ Viễn Hàng sao ?
Nhưng chỉ trong một giây tiếp theo, Hạ Viễn Hàng ngẩng đầu, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn, đã hồi phục như bộ dạng từ trước tới giờ.
“Anh đi ra ngoài trước.” Trong đôi mắt sắc bén không còn một chút cảm xúc phức tạp, chỉ hoàn toàn là bình tĩnh, “Cứ y như những gì tôi dặn mà làm.”
“Được.”
Ben cấp tốc sửa sang lại văn kiện, chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay nhìn được một mặt khác của Boss, anh thật sự cần thời gian để tiêu hóa.
“Kêu Peter tiến vào.”
“Vâng.”
Cầu trời phù hộ cho Peter!
Peter không hề biết gì đi vào văn phòng của Boss, lúc đi vào gặp Ben, thấy anh ta thở dài tỏ vẻ đồng tình với mình, anh thật là không hiểu gì hết.
“Đi điều tra.” Hai chữ vô cùng đơn giản, lập tức đem suy nghĩ của Peter đang bay xa quay trở về.
Ngẩng đầu đầy nghi hoặc, nhìn về phía ông chủ của mình, có chút cảm giác không được rõ ràng.
“Đem hết những việc Diêu Thủy Tinh đã làm trong đêm nay, một chuyện, một chuyện đều phải tra rõ cho tôi. Mười phút sau, tôi muốn biết kết quả.”
Anh phải biết rằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cô dám hủy bỏ…… hẹn ước của hai người.
Gì ?
Peter há hốc mồm, việc làm trong đêm nay của tổng giám đốc Diêu thị , hiện tại cùng với bọn họ có quan hệ gì sao ? Vì sao Boss lại có hứng thú kêu anh đi điều tra những thứ này ? Còn có, vì sao rõ ràng Boss nói chuyện vô cùng bình tĩnh, anh lại có một cảm giác từng câu từng chữ như là nghiến răng nghiến lợi nói ra ?
“Anh còn có chín phút ba mươi giây.”
A a a, thật đáng sợ!
Peter kinh hoảng lập tức xông ra cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...