Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 58: Tộc Booc (2)
Nguồn: tangthuvien
Ở lại làm khách trong bộ tộc Booc vài ngày Văn Lục biết thêm nhiều điều về dân tộc này. Một bộ tộc mà mọi quyền hành hầu như đều nằm trong tay nhà tiên tri. Đây không phải là hắn mạnh mẽ mà là địa vị của hắn cũng giống như những thầy cúng trong một số dân tộc thiểu số Việt Nam vậy. Được mọi người kính ngưỡng, tôn trọng còn nhiều hơn cả tộc trưởng hay thiếu tộc trưởng, bất quá Văn Lục cũng cảm thấy lão Gug này quả thật là đáng được như vậy.
Có mấy ngày tiếp xúc, Văn Lục mới phát hiện ra tộc này có rất nhiều chiến sĩ hùng mạnh. Thậm chí có người còn có thân thể đạt tới bảy, tám cấp viên mãn làm Văn Lục kinh dị không thôi. Theo ý nghĩ của hắn là những sinh vật trí tuệ sống dưới nước này thì kiểu gì thân thể cũng mềm mại yếu ớt hơn rất nhiều so với sinh vật sống trên cạn, không ngờ lôi đâu ra cả vạn tên thân thể cứng rắn như vậy, chẳng trách lão Gug có thể tự tin “làm thịt” tộc Klake.
Hỏi lão Gug, Văn Lục mới biết rằng không phải bọn họ tu luyện công pháp nào mà chính là thanh niên qua ngàn năm qua đã tiếp nhận khảo nghiệm trong “truyền thừa” của bộ tộc và đạt được những cơ may như vậy. Trong lòng nảy lên hưng phấn, Văn Lục không nghĩ là trong cái truyền thừa ấy lại có nhiều chỗ tốt vậy. Nhưng hắn hưng phân không được bao lâu khi nghe lão Gug nói ra con số tham gia khảo nghiệm các đợt khiến hắn chảy mồ hôi lạnh. Cứ năm năm tổ chức một lần, mà mỗi lần là hơn ba ngàn thanh niên đi vào. Mà trung bình đi ra không có tới một trăm người đi ra…
Sau cùng Văn Lục vẫn cắn răng tham gia… hắn biết mặc dù tộc Booc hùng mạnh hơn nhiều so với tộc Klaka về mặt thân thế, tuy nhiên tộc Klake cũng không phải đồ bỏ đi. Qua những thông tin tình báo mà lão Gug đưa cho hắn xem thì tộc Klake gần năm trăm năm gần đây không biết kiếm đâu ra công pháp tu luyện để phát triển tộc theo hướng những tu luyện giả thì người mạnh có lẽ có không ít. Với bộ dạng của Văn Lục, có lẽ mới ra trận đã kéo cả quân đoàn bọn chúng tới vây công ấy chứ. Còn một lẽ mà Văn Lục cũng chỉ thầm nhủ trong lòng là nếu ngay cả cái “truyền thừa” mà sinh vật trí tuệ bình thường có thể đi ra, chẳng lẽ hắn là một tu luyện giả lại sợ sệt không dám tham gia… vậy sau này thà về nhà cày ruộng đi cho lành, khỏi làm xấu mặt giới tu thuật Đại Việt.
Năm ngày sau mọi người trong tộc Booc tập trung về phía đông của cấm địa. Ngút tầm mắt toàn là những sinh vật Booc làm Văn Lục sửng sốt một hồi. Linh thức tỏa ra, Văn Lục đếm sơ sơ cũng phải tới ba bốn triệu người. Tập trung một chỗ nhiều người như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Văn Lục chứng kiến nên rung động không thôi, nhất là sinh vật nào cũng to lớn như chiếc xích lô vây… cảnh quan thật là hoành tráng. Vậy nhưng thường thường chỉ có ba ngàn thanh niên được tư cách tham gia “truyền thừa”. Văn Lục cảm khái: “không biết bọn họ tuyển trọn thế nào mà khắt khe vậy”. Nhưng mà năm nay tộc Booc lại tuyển ra tới tận năm ngàn đầu thanh niên để đi vào không gian “truyền thừa”. Văn Lục đoán có lẽ sắp chiến tranh nên mấy lão già trong tộc nóng lòng muốn có thêm mấy chiến sĩ cường đại đây mà.
Văn Lục đứng cùng lão Gug nên hắn cũng gặp được tầng lớp lãnh đạo cao cấp của bọn họ. Tộc trưởng là một Booc màu đỏ chót thật chói mắt, mới đầu nhìn thấy hắn Văn Lục hết nhìn hắn lại nhìn lão Gug, tiếp đó nhìn mấy tên binh lính Booc bên dưới ngạc nhiên tròn mắt.
“Này… sao bộ tộc này lại ưa màu sắc tới vậy? Cấp càng àu càng quỷ dị”.
Nhìn ra nghi hoặc của Văn Lục, lão tiên tri cười to:
xem tại
- Tiên sinh không cần ngạc nhiên… tộc Booc bọn ta có đặc trưng riêng chính là màu sắc. Đầu tiên là màu xanh chính là người có sức mạnh yếu nhất. Người cao nhất trong màu xanh cũng chỉ tương đương tu luyện giả cấp ba mà thôi. Từ xanh nhạt tới xanh thẫm, rồi xanh đậm tương tự như vậy cho các màu trắng, màu đỏ và màu tím.
Nghe qua lão Gug kể Văn Lục đại khái hiểu rõ về phân chia sức mạnh trong tộc Gug. Màu xanh chỉ rõ hắn có cấp bậc tương đương cấp thấp cho tới tu luyện giả cấp ba. Màu trắng là từ cấp ba tới cấp sáu, màu đỏ từ cấp sáu tới cấp chín và màu tím là thuộc dạng chiến sĩ truyền kỳ của bộ tộc rồi. Bất quá cả ngàn năm nay chưa có tên “truyền kỳ” nào ra đời hết. Theo lời lão Gug thì không chỉ có tộc Booc phân chia cấp bậc bằng màu sắc như vậy mà cả tộc Klake cũng tương tự thế.
Tộc Booc hoàn toàn không có công pháp tu luyện, đơn giản là họ chỉ hấp thu linh khí để lớn dần lên, cứ đạt qua ngưỡng nhất định thì là tiến giai. Văn Lục nghe xong lại tưởng là đang nghe về linh thú chứ… mà linh thú còn có thể thôn tính con linh thú khác để phát triển, chứ tộc Booc chỉ có hấp thu linh khí không thôi. Tuy nhiên Văn Lục cũng nhận thấy tốc độ tiến giai của họ lại nhanh hơn linh thú… “Đây chắc là quy tắc cân bằng trong không gian ngũ hành đây mà”. Văn Lục cảm khái.
Vừa lúc đó, lão Gug đã tiến lên tế đài lẩm nhẩm chú ngôn kỳ lạ. Ngôn ngữ này cũng không phải là của tộc Booc luôn. Nghe lão đọc hồi lâu Văn Lục bỗng nhiên thấy cả đám Booc bên dưới chợt cuống quýt chạy loạn, tiếp đó mỗi một Booc tự tìm ình chỗ để đưa những xúc tua quấn lấy. Có con quấn xúc tua vào cột, có con quấn vào cây lớn dưới đáy nước…
Văn Lục đang ngạc nhiên nhìn quanh thì bỗng nhiên mặt đất trấn động, lung lay cực mạnh làm hắn giật mình mém té ngã. Chưa để hắn kịp tỉnh lại thì chợt có một luồng sét to bằng bắp chân bắn thẳng xuống giữa tế đài làm Văn Lục cũng nhịn không được chửi đổng:
- Con bà nó… mở cửa thôi cũng quá tà môn…
Tiếp đó hắn định co giò bỏ chạy… Nói đùa à, cả bọn chúng đang ở dưới nước, mà nước thì lại… dẫn điện. Vậy cái tia sét kia đánh xuyên qua cả mặt biển mà chui xuống dưới, nó lan ra một tia thôi cũng… xui xẻo a.
Nhưng mà tia sét đó xuống quá nhanh, Văn Lục chưa kịp làm ra phản ứng thì nó đã đáp xuống tế đài rồi. Lúc này Văn Lục cũng phát ngốc, không ngờ là cả đám đứng vòng quanh tế đài cũng không bị trày xước tý da nào.
Vừa lúc đó nơi bị sét “đánh” trên tế đài hình thành một cánh cửa ánh sáng. Những Booc đứng bên dưới hò reo inh ỏi làm Văn Lục cũng lùng nhùng trong đầu một hồi.
Lão Gug khuôn mặt tái nhợt vẫn cố gắng tươi cười hướng tới tộc trưởng gật đầu. Hai Booc vội vàng lên đỡ lão đưa xuống. Tiếp đó tộc trưởng đi lên đọc một thôi một hồi, nào là thời khắc huy hoàng của tộc sắp tới… những chiến sĩ tương lai vinh quang của bộ tộc, nào là vì ngày mai tươi sáng… Văn Lục nghe muốn nhức đầu. Chính trị thì bất cứ ở đâu cũng dài dòng văn tự. Sau một hồi lâu tộc trưởng mới kết thúc bài “diễn văn” dài cả chục trang giấy, Văn Lục mới thở phào. Bất quá nhìn xuống dưới thì trông thấy thần tình những Booc này đang đầy kích động thì Văn Lục tự nhiên lại có suy nghĩ “nhiều chân hóa ra ngồi nghe đọc diễn văn lại đỡ mỏi chân hơi người hai chân a”.
Năm ngàn thanh niên tộc Booc xếp hàng lần lượt đi qua cánh cửa ánh sáng nọ, Văn Lục đi cuối cùng. Theo như hắn nói với lão Gug là dù sao thì hắn là khách cho nên hắn cũng nên tôn trọng bọn họ một chút. Nhưng mà chẳng qua là hắn muốn mấy tên này đi trước dò đường mà thôi. “Ở cấm địa nhà người ta, có ngu mới vác sác đi đầu”. Văn Lục dương dương tự đắc đi vào.
Vừa bước qua cánh cổng, trước mắt Văn Lục là cả một bình nguyên rộng lớn. Văn Lục ngạc nhiên nhìn thấy trên trời có một hành tinh to lớn như “đập vào mặt” ở ngay trên đầu. bên cạnh cũng có một hành tinh khác nhỏ hơn rất nhiều. Văn Lục nhịn không được chửi ầm lên:
- Cấm địa cái con khỉ… này không phải là mặt trăng sao? Đúng là vớ vẩn thật.
Văn Lục chưa ngoi lên mặt nước ban đêm lần nào nên không biết hành tinh này có hai mặt trăng. Bất quá nhìn thấy hành tinh toàn bộ màu xanh biếc to lớn như muốn chùm lấy địa phương Văn Lục đang đứng thì dùng đầu gối cũng đoán ra mình đang “ngây ngốc” ở chỗ nào. Nhìn lên trời, người ta có cảm giác như hai hành tinh đang muốn “thân mật” với nhau, cái này người trái đất gọi là…trời sập đây mà.
Văn Lục tỏa ra linh thức bao trùm cả phạm vi một trăm hai mươi ngàn mét. Văn Lục nhíu mày, trong vùng bao phủ của linh thức, hắn chỉ nhận ra được có một tên Booc mà thôi. Điều này có nghĩa là cái mặt trăng tưởng nhỏ bé này hóa ra còn to lớn hơn trái đất. Năm ngàn người mà như muối bỏ xuống bể, không thấm vào đâu. Văn Lục bay vút lên, chớp mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.
- Cảm giác thật không tệ.
Văn Lục lầm bẩm, ở đây trọng lực mặc dù cao hơn trái đất một chút, nhưng mà vẫn hơn ở dưới hành tinh nước kia. Bay bên dưới đó, Văn Lục cảm giác bị gò bó ít nhiều.
Bay ngang một thảo nguyên rộng lớn, Văn Lục thắc mắc không biết ở đây thì có cái “khi” gì nguy hiểm chứ, mà cơ may cũng chẳng thấy nốt.
Bay hồi lâu, Văn Lục quyết định đáp xuống đi cẩn thận dưới mặt đất, vì linh thức của hắn không xuyên được xuống bên dưới nên cảm thấy ở dưới này có gì đó cổ quái.
Đang dò xét, thì phía sau Văn Lục, mặt đất bỗng nhiên nhô dần lên, dần dần hình thành một móng vuốt. Tiếp đó là liên tiếp sáu cái móng vuốt mọc lên hình thành một bàn tay. Bàn tay lật ngược đập mạnh xuống phía dưới, nơi Văn Lục đang đứng.
Văn Lục cười lạnh, ngay từ khi cái móng vuốt đầu tiên trồi lên linh thức hắn đã phát hiện ra rồi. Chẳng qua hắn giả ngu để coi thử xem sinh vật nào muốn đem hắn cấp tử. Giơ tay ra phía sau, thanh đại đao nằm gọn trong tay Văn Lục. Một đạo đao ảnh bay vụt lên xẻ đôi bàn tay như người ta cầm con dao cắt đôi miếng đậu hũ vây.
- Không có tính uy hiếp…
Văn Lục lẩm bẩm lại chỗ cổ tay nhô ra khỏi mặt đất, nghiêng ngó. Sau một hồi lâu đào bới, Văn Lục lóp ngóp bò ra khỏi cái hố lau chửi ầm lên:
- Con bà nó… sao toàn là đất cát không. Làm ta tổn một hồi công sức.
Nếu tổ đội hai mà ở đây chắc cả đám ôm bụng cười rớt răng. Không ngờ người mạnh nhất tổ hai giờ này không khác gì một tên vô lại, ham của như vậy. Theo giải thích “khoa học” của Văn Lục thì hắn chắc bên dưới phải có cơ quan nào đó để điều khiển cái tay. Nhưng mà đào bới hồi lâu Văn Lục cũng chẳng phát hiện ra được điều gì lạ lẫm làm hắn ngạc nhiên không thôi.
Phủi phủi bụi bám trên áo choàng, Văn Lục ngẩn lên nhìn về phía đông mặt trăng. Linh thức của Văn Lục phát hiện ra tên Booc trong phạm vi hắn nhìn thấy đang gặp nguy hiểm.
- Nếu đã chỉ có hai người trong góc này thì gặp nhau coi như duyên phận đi. Giúp ngươi một lần.
Văn Lục lẩm bẩm, hóa thành một đạo tàn ảnh bay vút tới phía đông, tiếp cận khu vực có Booc nọ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...