Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh




Chương 350: Thất Sơn(1)









Văn Lục vừa nghe cô nàng sát thủ giới thiệu qua về Thất Sơn vừa liếc qua nhìn đám người Kiệt Hào. Làm hắn kinh ngạc là mấy tên này nghe truyện “rùng rợn” mà mặt mũi tràn ngập hưng phấn, hận không thể mau mau chạy tới xem tình huống như thế nào. Xem ra tò mò cũng không phải đặc chưng riêng của người phàm mà ngay cả tu luyện giả cũng thoát không khỏi.

Cả tổ đội quái vật số mười hai lập tức xuất phát. Nhiệm vụ Hồn Ngọc giao ọi người có mười ngày, mặc dù Vân Nhi đã tính toán ra phương thức phá trận nhưng ai cũng không có thả lỏng tinh thần. Làm sao biết được phía trước còn những gì ngăn cản, ngộ nhỡ lọt vào trận pháp nào đó vây khốn mọi người một vài tháng chẳng phải cả đội khóc không ra nước mắt sao?

Bảy đạo ánh sáng như lưu tinh xé ngang bầu trời đêm khiến nhiều người dân lầm tưởng với sao băng thoáng chốc biến mất cuối chân trời phía nam. Qua một đoạn thời gian, tổ đội số mười hai đã xuất hiện trên bầu trời huyện Tịnh Biên thuộc tỉnh An Giang. Nhìn từ trên không xuống, Thất Sơn như những nét điểm phá nổi trội trong bức tranh phong thủy mà nền chính là thảm lụa bạt ngàn của đồng bằng Sông Cửu Long.

Lúc này Vân Nhi lần nữa bay thấp, hai tay liên tục kết đồ án huyền ảo khiến đám người Văn Lục quan sát như lạc vào sương mù, nhún vai nhìn nhau cười khổ. Ai nhìn qua cũng có cảm giác như lão nông dân nhìn vi mạch điện tử, hoàn toàn là mù tịt. Tuy nhiên tất cả cũng không để tâm trạng này trong lòng. Dù sao mỗi người một việc, hơn nữa trận pháp khô khan như vậy có Vân Nhi theo học mọi người còn cảm thấy vui mừng.
Qua một hồi, Vân Nhi nhíu nhíu đôi mày phượng quay lại nhìn mọi người nói:

- Lực từ của địa cầu chưa đủ. Chúng ta phải đợi rồi.

Hàm Tiếu Tiểu Muội nóng nảy hỏi:


- Lực từ là cái gì vậy chị Vân Nhi?

Khẽ ngẩn người, tiếp đó lau lau mồ hôi trán, Vân Nhi giải thích?

- Nếu nói theo góc độ khoa học dưới nhân gian thì lực từ còn gọi là từ trường của trái đất. Ở đây người phong ấn mặc dù chưa lợi dụng được lực lượng của từ trường để bố trí trận pháp nhưng đã tận dụng được quy luật của từ trường để làm mắt trận. Mắt trận này giống như một chiếc “chìa khóa”. Phải chọn đúng chìa thì mới bắt đầu mở ra bí mật của phong ấn…
Nghe cô nàng nhỏ nhắn Vân Nhi giảng giải một hồi, cả đám tứa mồ hôi lạnh. Vấn đề xem chừng ngày càng phức tạp. Na Na đang đung đưa tiểu Nghê đang ngủ trong lòng cũng nhịn không được hỏi:

- Nói như vậy là chúng ta thiếu “chìa khóa”? Nó là cái thứ gì nha? Và chúng ta phải đi đâu tìm đây?

Vân Nhi mỉm cười:

- “Chìa khóa” của phong ấn Cửu Long này chính là… thời gian.

- Thời gian à?

Mọi người kinh ngạc, khuôn mặt cả đám bất giác như muốn đen lại. Giờ tìm đâu ra người nắm “chìa khóa thời gian” hay điều khiển được thời gian đây. Này chẳng phải đánh đố nhau ư? Vân Nhi nhìn bộ dạng của mọi người thì ngạc nhiên hỏi:

- Cái này trong trận pháp cũng là bình thường đấy? Làm sao tất cả lại có biểu hiện như khuynh gia bại sản vậy?

Vân Trọng hậm hực khua khua đại phủ song lưỡi nói:

- Còn khó chịu hơn cả nuốt phải con ruồi. Trong vòng mười ngày kiếm đâu ra người am hiểu quy tắc thời gian của không gian ngũ hành chứ? Đây căn bản là nhiệm vụ vớ vẩn, không giải được. Theo ta, cứ một búa đập tan nó là xong, lằng nhằng mệt óc…

Nói đoạn hắn liền múa may một hồi, thể hiện tư thế oai hùng hung hăng đâm ngang chém dọc. Cô nàng bạo lực Hàm Tiếu Tiểu Muội cũng hưng phấn tán đồng phương pháp của Vân Trọng, vung vẩy quan tài khổng lồ một chặp. Xem ra hai người này chính là một đôi trời sinh ưa động thủ.

Vân Nhi nghe Vân Trọng nói thì ngẩn người, tiếp đó bật cười khúc khích:

- Ai nha! Hiểu nhầm… hiểu nhầm rồi. Hi hi… Chìa khóa thời gian không phải là tìm người điều khiển thời gian chế tạo mà là… “đợi”.


- Đợi à? Là cái thứ gì vậy?

- Chết mất! Lấy ví dụ nhé! Mọi người đã bao giờ nghe tới trận pháp mà phải đợi tới buổi trưa mặt trời đứng bóng, hay buổi chiều ánh nắng chiếu vào vị trí nào đó thì trận pháp sẽ mở ra chưa? Đợi ở đây chính là vậy. Hi hi.. chẳng qua chúng ta đợi không phải là đợi ánh nắng mà là đợi từ trường, hay nói đúng hơn là đợi trái đất xoay đúng vị trí nhất định.

Tới lượt mọi người ngẩn ngơ, Văn Lục nhíu mày hỏi:

- Nghĩa là nếu coi quy luật vận động của từ trường là nhiều chìa khóa trong một ngày, vậy thì chúng ta phải chọn đúng chìa khóa của nó trong thời gian nhất định?

- Đại loại là như vậy ạ?

Kiệt Hào nghe xong đen mặt nói:

- Vậy thì nói luôn là đợi đi, còn từ trường này, thời gian nọ làm điên cả đầu.

Mặc dù vừa bực mình vừa buồn cười với tính chi tiết của cô nàng Vân Nhi, tuy nhiên mọi người cũng biết trận pháp là phải yêu cầu tỉ mỉ chi tiết nên cũng không trách lối giải thích dài dòng của nàng. Nghe tới chỉ việc đợi, tất cả đều thở phào một hơi.

- Cụ thể là đợi tới lúc nào nha?

Hàm Tiếu Tiểu Muội hếch khuôn mặt ngây thơ của nàng lên hỏi. Tâm trạng của mọi người lại lần nữa “treo” lên. Đợi một vài ngày còn được, chứ đợi vài năm thì xong rồi, giải tán đội ngũ “nhanh cho nó lẹ”…

Vân Nhi tính toán một hồi nói:

- Chính xác là tới chín giờ tối.

Na Na vỗ vỗ bộ ngực nói:


- Vài lần kiểu này chắc chẳng dám đi với chị Vân Nhi quá. Dễ đau tim à nha.

Mọi người gật đầu đồng ý khiến Vân Nhi mở đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn mọi người, hại cả đội an ủi hồi lâu mới làm nàng khỏi òa lên khóc.
Để dỗ dành nàng “mít ướt”, Hương sát thủ lôi kéo cả đội hạ xuống thị trấn Tịnh Biên. Mọi người thấy nàng lộ vẻ hứng khởi nhiệt tình vậy cũng tò mò không hiểu cô nàng sát thủ này muốn làm gì.

Đáp xuống một góc khuất của thị trấn, Mọi người đủng đỉnh theo Hương đi vào một nhà hàng ở Chợ cửa khẩu Tịnh Biên. Vừa vào trong, Văn Lục ngẩng lên liền phát hiện chủ quán ăn là một phụ nữ trung niên hăng hái chạy ra đón tiếp. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là không ngờ người này cũng là tu thuật giả đã thức tỉnh Mầm Thế Giới, hơn nữa có công pháp che phủ cho nên Văn Lục cũng phải quan sát một hồi mới nhận ra.
Nhìn sắc mặt đám người Kiệt Hào cũng có chút biến hóa, Hương cười nói:

- Giới thiệu với mọi người, cô Liên là đệ tử ngoại môn của U Long môn. Mặc dù dưới nhân gian nàng sẽ dùng tên khác, chẳng qua mọi người cứ gọi tên thật của nàng là được rồi.

Thấy Văn Lục vẫn còn đăm chiêu, Kiệt Hào đứng ra giải thích:

- Thường thường, dọc theo các cửa khẩu biến giới của Đại Việt, các môn phái đều điều người tới tọa trấn, một là để hình thành mạng lưới tin tức, tuyển chọn thiên tài tu luyện vào môn phái, một cũng là để đề phòng các thế lực bên ngoài xâm phạm. Dù sao lực lượng của chính phủ cũng chỉ đề phòng được người thường, cùng lắm thì ngăn chặn được mấy người mang dị năng. Còn lại tu luyện giả dù có chạy ngang trước mặt bọn họ cũng không biết.

Văn Lục nghe vậy gật đầu, giờ hắn mới biết “hàng phòng ngự” của Đại Việt cũng không đơn giản như hắn nghĩ trước đây.
Thất Sơn là địa danh nằm gần biên giới với quốc gia Campuchia, cho nên nó cũng là vùng có nền văn hóa giao thoa giữa hai đất nước, rất nhiều thứ làm cho nhóm người Na Na ngạc nhiên nhìn đông nhìn tây.

Đợi nhân viên bưng các món ăn lên, khuôn mặt nhóm người Vân Trọng không khỏi lộ vẻ thất vọng. Những tưởng cô nàng sát thủ dẫn đi đâu, hóa ra là đi ăn. Mọi người ở đây đều là tu luyện giả vượt qua cấp sáu, việc ăn uống hay không không còn quan trọng. Hơn nữa cũng được nếm nhiều món ăn ngon, đời nào chịu để ý món ăn bình dân chứ?

Chẳng qua rất nhanh mọi người phải thay đổi suy nghĩ. Văn Lục trước kia là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. Do vậy hắn cũng không phân biệt món này món nọ mà điểm tĩnh nếm thử. Không nghĩ tới vừa ăn, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, miệng vừa ăn vừa cất tiếng hỏi:

- Đây là món gì vậy cô Liên?

Người phụ nữ tuổi trung niên cười:

- Nha! Cháu thích thì cứ ăn nhiều chút. Đây là món cơm Thốt Nốt, đặc sản của cả vùng này đấy.
Nói đoạn từ phía đối diện bước tới gần Văn Lục rồi lần lượt giới thiệu từng món. Mấy tên Vân Trọng và Kiệt Hào ban đầu lộ vẻ khinh thường cô Liên đều thu vào mắt, cho nên vớ được Văn Lục hào hứng ăn món mình nấu, cô nhiệt tình hẳn, bơ luôn đám người Kiệt Hào đang há hốc mồm nhìn.

- Hẳn mọi người bay tới đây cũng đã nhìn ra, Thốt Nốt là một loại cây có nhiều nét giống cây cọ miền bắc hoặc cây dừa miền nam. Món các cháu đang thưởng thức được lấy từ cây Thốt Nốt vài trăm tuổi cho nên hương linh khí thập phần sung mãn. Kết hợp nhuần nhuyễn giữa cơm Thốt Nốt và nước của nó cùng nhiều gia vị phụ khác đủ làm mê mẩn cái miệng khó tính nào.

Văn Lục vừa ăn vừa gật đầu:

- Ân! Cô nói không sai…


Mọi người xem Văn Lục như tên ăn mày đói lả nhặt được xôi gấc thì cũng động tâm. Cả đám tay đũa tay muỗng nếm thử. Kết quả là gần chín giờ, cả đội vẫn còn nhốn nháo quanh bàn ăn. Chỉ nghe Vân Trọng lúng búng vừa nhai vừa động nộ quát:

- Hàm Tiếu Tiểu Muội! Nàng không thể trắng trợn cướp giật như vậy được. Đó là đĩa của ta mà.

Hàm Tiếu ủy khuất:

- Không phải đâu! Anh ăn nhiều vậy to bụng đấy. Người ta ăn giùm mà…

Vân Trọng đang tính phản bác chợt ánh mắt sáng ngời nhìn sang phía phần ăn của Vân Nhi. Cô bé này vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp từng muỗng một khiến phần ăn của nàng vẫn còn rất nhiều món ngon. Bất quá còn chưa đợi Vân Trọng động thủ, nàng liền giơ đĩa đồ ăn chia già nửa cho Văn Lục, ánh mắt nhu hòa nhìn hắn.

- Văn Lục đại ca ăn giùm Vân Nhi!

- Ân!

Văn Lục cũng không từ chối, không những vậy còn tiểu nhân đắc ý nhìn Vân Trọng khiến hắn thảm thương hề hề nhìn Na Na cùng Hương sát thủ. Bất quá trả lời hắn là cái trừng mắt của Hương, cùng cái nguýt dài của Na Na.
Đứng ở ngoài, cô Liên cười thỏa mãn nhìn tổ đội mười hai. Bất cứ người nội trợ nào cũng thích món ăn mình tự tay làm ra được người khác thích thú thưởng thức. Bữa ăn kéo dài từ hơn bảy giờ tới gần chín giờ tối. Hương sát thủ đứng đậy nói:

- Tới giờ rồi!

Mọi người buông đũa kết thúc bữa ăn. Duy chỉ có Vân Trọng và Kiệt Hào là tranh thủ bê cả bát chè Thốt Nốt húp một chặp. Lại nhanh tay lẹ mắt chộp vội hai chai nước Thốt Nốt lạnh cùng một mâm bánh bỏ vào Mầm Thế Giới, tiếp đó đắc ý nhìn Văn Lục.
Chín giờ tối, vùng chợ biên giới Tịnh Biên vẫn đèn đuốc sáng choang, tuy nhiên vùng núi Thất Sơn thì chỉ còn lác đác đâu đó ánh điện le lói. Đứng trên không trung núi Cấm, Vân Nhi lần nữa tung ra một loạt cây tiểu kỳ, hai tay kết ấn huyền ảo.

Không nghĩ tới, một loạt cây tiểu kỳ vừa trạm đất, bốn phía xung quanh đều “oanh long long” một trận, tiếp đó nhiều tiếng gầm rống vang lên tận trời.
Tất cả còn chưa kịp tỏa ra linh thức quan sát, một tiếng quát lớn vọng tới sát tai:

- Nhân loại muốn phá vỡ phong ấn sao? Chết đi cho bổn tọa…

Cùng lúc đó một móng vuốt khổng lồ chụp tới đầu Vân Nhi khiến nàng hoa dung thất sắc hoảng hốt đứng ngẩn ra đó.



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui