Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 338: Lung Quang Rời Đội









Trước lúc đi tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, Ức Trai tiền bối có gặp Văn Lục và đưa cho hắn ba tấm ngọc bài và dặn hắn rằng, sau một năm hãy mở tấm thứ nhất. Hiện tại suy nghĩ kỹ lại, Văn Lục cũng không khỏi ôm đầu thống khổ lần nữa, dọa cho Vi Nhi một trận hoảng hốt òa lên khóc.


Nếu tính kỹ càng thì ngày mà Văn Lục phải mở tấm ngọc bài đầu tiên cũng chính là ngày cuối cùng cả đội còn ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới, nhưng mà hắn quên rồi. Lúc đó hắn còn bận điều tra trí nhớ của đám đội trưởng các thế lực để tìm ra gián điệp của Không Tử nào còn nhớ tới ba tấm ngọc bài. Hiện tại nhìn thấy ba tấm ngọc bài, Văn Lục dù không đọc cũng đã đoán được trong đó chứa gì rồi.
Tay phải phất lên, tấm ngọc bài đầu tiên bay tới gần Văn Lục. Trước sự ngạc nhiên của Vi Nhi, Văn Lục bóp vỡ miếng ngọc, ánh sáng lóe lên từ trong lòng bàn tay hắn, một hình ảnh hư ảo từ từ hiện ra. Giọng Ức Trai tiền bối vang lên:

“Nhóc con! Lúc từ Địa Cầu Đại Hội Giới trở về phải cực kỳ đề phòng kẻo bị đánh lén…”

Mặc dù đã đoán được trước, nhưng tận tai nghe thấy lời của Ức Trai tiền bối, Văn Lục vẫn không khỏi thống khổ. Nếu hắn nhớ tới lời dặn của tiền bối thì cô bé cái bang cũng đã không bị chết thảm như vậy. Không những thế, sự việc hiện tại còn liên quan tới rất nhiều người. Văn Lục cảm thấy đây là sai lầm không thể tha thứ của mình.

Hư ảnh của Ức Trai tiền bối nói xong một câu liền trầm ngâm hồi lâu rồi mới tiếp tục nói:
“Bất quá ngươi mở tấm ngọc bài này hẳn là sự việc trong dự báo của ta đã trôi qua. Hài tử đáng thương, khi chưa thoát khỏi không gian ngũ hành, ngươi vẫn còn phải chịu luật nhân quả của nó, bởi vậy ngươi cũng không nên tự trách mình, đồng đội của ngươi còn cần ngươi kiên cường trở lại.”

Nói xong, hư ảnh của Ức Trai tiền bối thoáng cái biến mất, để lại Văn Lục vẫn ôm đầu thống khổ cùng Vi Nhi lo lắng luống cuống.
Một hồi lâu, Vi Nhi những tưởng Văn Lục chìm sâu vào đả kích không tỉnh lại được thì hắn bất ngờ hít sâu một hơi, cả người co quắp trên mặt đất tự nhiên đứng thẳng lại, ánh mắt tràn ngập ái ý nhìn Vi Nhi:

- Ta xin lỗi, đã để nàng lo lắng rồi.

Vi Nhi nước mắt tùm lum, nghe thấy vậy thì vui mừng ôm xiết lấy Văn Lục, rúc trong ngực không ngừng nức nở, khiến Văn Lục vội vàng an ủi.

- Được rồi! Không sao rồi…


Nói đoạn trầm ngâm, cặp mày của Văn Lục khẽ nhíu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Vi Nhi, hắn nói:

- Ta cảm giác bên ngoài có chuyện gì xảy ra rồi. Tín hiệu đồng đội của ta chợt bất an báo động.

Vi Nhi nghe vậy cũng thu tay lại, nhớ ra mình ôm hắn nãy giờ, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Cũng may Văn Lục không nhớ tới mấy “điều luật” nàng đặt ra không thì xấu hổ chết. Nàng cúi mặt thẹn thùng lí nhí nói:

- Dạ!

Văn Lục chộm hôn lên trán nàng rồi hoàn thần về thân xác. Hắn lại không biết rằng Vi Nhi ở trong Mầm Thế Giới sau một lúc thẹn thùng liền chạy ra ngoài vườn phía sau, ngồi ngẩn ngơ nhìn một bông hoa trong suốt tựa như thủy tinh, nhu hòa giống như nước. Bông hoa này có hình dạng y chang Hoa Vi Nhi, loại hoa có khả năng tạo ra tâm hoa mà Văn Lục đặt tên, chẳng qua là hình thể nhỏ gấp nhiều lần mà thôi.
Chỉ thấy Vi Nhi đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa lung linh kia, miệng lẩm bẩm:

- Chàng thật là ngốc, không cần đau khổ tới mức như vậy chứ, đây chẳng phải nàng ni? Thật đúng là đồ đa tình, háo sắc…

Văn Lục tỉnh lại, mở mắt nhìn quanh gian phòng một lượt rồi mới dảo bước ra ngoài. Vừa vượt qua ngưỡng cửa, một vị trưởng lão của Lệ Sơn Phái cũng vừa lúc bước vào trong sân của căn nhà cổ. Nhìn thấy Văn Lục, vị trưởng lão này thoáng chốc ngạc nhiên há hốc mồm. Những tưởng Văn Lục mất dăm bữa nửa tháng, thậm chí vài năm cũng khó lòng tỉnh nổi, lại sờ sờ đứng đó khiến vị trưởng lão này mất khả năng suy nghĩ trong giây lát. Chẳng qua rất nhanh vẻ mặt ngạc nhiên biến thành vui mừng:

- Lục công tử đã tỉnh?

Văn Lục cúi người thi lễ:


- Đa tạ trưởng lão quan tâm, ta cũng vừa tỉnh lại.
xem tại
Nói đoạn nhìn quanh gian nhà, Văn Lục liền hỏi:

- Thưa trưởng lão… đồng đội của ta?

Nghe thấy vậy, vị trưởng lão cười nói:

- Nhóm người Kiệt Hào vừa nói là có việc phải ra ngoài, ta cũng không biết là đi đâu. Riêng chỉ có Lung Quang là bị trọng thương được môn phái đưa về chữa trị. Theo thương thế của hắn mà tính thì muốn khôi phục cũng phải mất vài năm. Cho nên mấy vị trưởng lão bên kia đã đón hắn về, đồng thời cũng để hắn rời bỏ khỏi tổ đội số mười hai kẻo làm ảnh hưởng tới mọi người.

Văn Lục nghe xong, vẻ mặt liền bất đắc dĩ. Trong lòng lại không ngừng trách mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Nếu Văn Lục nhớ tới ba tấm ngọc bài của Ức Trai tiền bối thì cả đội đã có thể đề phòng trước khi ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới. Chỉ cần để cô nàng sát thủ điều khiển tất cả kết thành một cái Trống Đồng trận thì có mười lão già ma môn đứng ngoài cũng đừng hòng đụng tới một cọng lông của mọi người. Chẳng qua là mọi việc đã xảy ra có hối hận cũng đã muộn, lại thêm Lung Quang cũng trải qua nhiều sinh tử, tin tưởng sau khi hồi phục, tốc độ thăng cấp tu vi cũng không chút nào thua kém các thành viên trong đội.

Vị trưởng lão Lệ Sơn phái trước mặt dường như bị Văn Lục chọc đúng chỗ ngứa, vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt:

- Mặc dù mấy lão già bên kia đem Lung Quang về nhưng vẻ mặt tên nào cũng không cam lòng chút nào, trông thật buồn cười… ha ha…

Đang tươi cười, vẻ mặt vị trưởng lão này đột ngột thay đổi, căm tức nói:

- Bất quá mấy tên đó cũng thật nhỏ mọn. Vừa thấy tổ đội số mười hai trống ra một vị trí liền phùng mang trợn mắt, nạt đông, nộ tây chiếm đoạt cho bằng được lại vị trí đó, nói là đem một tinh anh thế vào vị trí của Lung Quang, nghe chừng cũng sắp tới… hừ hừ…


Văn Lục nghe xong khóc dở cười dở, thành viên tổ đội số mười hai cũng không phải tốt lành vậy a. Không nói tới nguy hiểm trùng trùng ngày đêm rình rập, chỉ riêng việc không cẩn thận trong nhiệm vụ hồn ngọc cũng đủ làm toàn quân bị diệt. Như thế nào mà mấy đại môn phái lại xem như thiên tài địa bảo phải tranh giành cho bằng được nha?

Văn Lục lại không biết sau vụ việc hắn “xóa sổ” tổng đài Ma Môn khiến cho uy danh của tổ đội số mười hai càng thêm vang dội. Không những đệ tử các môn phái của Đại Việt cực kỳ hâm mộ các thành viên của tổ đội số mười hai mà ngay cả một số trưởng lão cũng cực kỳ kính phục. Dù sao trưởng lão ngoại môn tu vi cũng chỉ đạt cấp bảy cấp tám trở lên, nếu so ra thậm chí nhiều vị còn thua kém thành viên của tổ đội số mười hai. Nhất là vị lão đại của bọn họ là Văn Lục lại càng khiến bọn họ không dám dùng tư cách trưởng lão để nói chuyện với hắn.

Có thể nói, làm thành viên của tổ đội số mười hai, chắc chắn sẽ là cường giả. Cho dù là nguy hiểm trùng trùng nhưng đã là tu luyện giả thì lúc nào chẳng như sống trên lưỡi gươm, lưỡi đao và nếu không có nguy hiểm thì cũng làm sao đào tạo nên những cường giả được. Bởi vậy các môn phái tranh giành lấy vị trí của tổ đội số mười hai cũng không có gì là ngạc nhiên.
Thông qua vị trưởng lão ngoại môn của Lệ Sơn Phái, Văn Lục cũng nghe được tin tức về các thành viên còn lại của tu thuật giả Đại Việt. Lệ Phong trưởng lão sau khi đưa Văn Lục về vẫn tức tốc trở lại phiến đá lơ lửng khổng lồ Phi Sơn Môn để tổ chức cho các đệ tử tinh anh vào hạ giới để tìm thiên tài địa bảo. Dù sao với tư cách là đội đứng thứ nhất, phần thưởng cũng nhất định phải lấy, không thể vì biến cố mà bỏ đi được.

Thông qua tinh thần liên lạc giữa các thành viên trong tổ đội làm nhiệm vụ hồn ngọc, Văn Lục càng lúc càng cảm thấy bồn chồn bất an. Cáo biệt vị trưởng lão còn đang thao thao bất tuyệt, Văn Lục bay ra khỏi không gian môn của Lệ Sơn Phái. Vừa đặt chân lên đỉnh núi được trận pháp bao phủ ở giữa hồ Ba Bể, linh thức mạnh mẽ của Văn Lục lan tỏa ra tứ phía. Với cấp tám viên mãn hồn thuật của Văn Lục hiện tại, dư sức rà quét toàn bộ phạm vi Đại Việt, cho dù con kiến cũng khó lọt, rất nhanh mặt hắn lần nữa kịch biến:

- Khốn khiếp! Các ngươi muốn chết…

Nói đoạn cả thân hình Văn Lục nháy mắt biến mất tại chỗ, để lại một đám không khí cuồng loạn xoay chuyển.

Tại ngôi làng nhỏ, nơi gia đình Văn Lục định cư, mấy người Kiệt Hào thương tích đầy mình đang cố gắng chống đỡ công kích từ bốn phía.

Khi nhóm người Na Na bay tới nơi thì cuộc chiến đã diễn ra rất kịch liệt. Hai linh thú biến dị họ nhà Dơi được Văn Lục phân nhiệm vụ ở lại bảo vệ cha mẹ cùng em gái hắn cũng đã bị các tổ đội săn phần thưởng đánh trọng thương, nằm mọp trên bờ hồ cạnh nhà. Cũng may, giữa các tổ đội săn phần thưởng vẫn còn chưa tìm được “tiếng nói chung” cho nên vẫn gầm gừ đề phòng lẫn nhau, kẻ nào muốn xung phong bắt cóc các thành viên trong gia đình Văn Lục liền bị các thế lực khác kịch liệt ngăn lại. Dù sao đã tới bước này, ai cũng không muốn mục đích của mình lại rơi vào tay kẻ khác.

Kiệt Hào và Vân Trọng vừa đến lập tức hóa thổ thân cùng kim thân khổng lồ cao như hai tòa núi uỳnh uỳnh vung tay khiến cả đám săn phần thưởng trợn mắt há mồm. Tuy nhiên mười tổ đội săn phần thưởng cũng không phải là đám đệ tử có thể so sánh. Bọn họ đều là những hảo thủ kinh qua nhiều sinh tử rất nhanh hợp tác tổ chức vây công khiến đám người Kiệt Hào lâm vào chật vật.



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui