Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 309: Bạo
Không khí bắt đầu cuồng bạo, cả một mảnh vài ngàn met xung quanh đều trở nên nhộn nhạo, vặn vẹo. Hấp Huyết Đại Trận khổng lồ lúc trước được Huyết Âm duy trì điều khiển, hiện tại Huyết Âm đã chết, cả đại trận như thú hoang sổng truồng, chẳng ai có thể ngăn cản được sự điên cuồng của nó, bạo phát chỉ là trong sớm muộn.
Nghe thấy Văn Lục quát lớn, lại thấy hắn vươn tay cắp lấy Bạch Y Công Chúa chạy mất dạng, lão hồ ly cũng nhận thấy tình huống không ổn, khuôn mặt biến đổi, miệng la lớn:
“Ngao…”
Cả mấy trăm con linh thú hoàng cũng bất an ngửa cổ lên trời hò hét, tiếng hống trầm bổng, cao vút đều vang. Cũng may Hấp Huyết Đại Trận đã không còn người điều khiển, lại được hơn ba trăm linh thú hoàng tác động, cơn thú triều đang đỏ mắt điên loạn chạy thành vòng tròn bỗng nhiên có chút phản ứng. Dần dần nhiều con khôi phục sự bình tĩnh. Tất cả đều biết nguy cơ sắp đến, đều cuống cuồng lao ngược về thảo nguyên phía nam. Những linh thú hoàng cũng đã mở ra vòng tròn phòng ngự, đồng loạt quây lại xung quanh Hấp Huyết Đại Trận, xem ra muốn dùng vòng phòng ngự này để chống lại sức công phá của huyết cầu khổng lồ.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Lục dù đang chạy về phía tây cũng phải nóng mắt quát:
- Đám ngu ngốc kia! Còn không mau chạy đi! Các ngươi dù có vài ngàn đứng quây quanh đó cũng chỉ tổn nộp mạng mà thôi!
Dám quát tháo một loạt linh thú hoàng như vậy từ cổ chí kim cũng chỉ có Văn Lục. Hắn chưa trải qua vụ nổ của Hấp Huyết Đại Trận cho nên không có kinh nghiệm thực tế, nhưng chắc chắn sức bạo phát tuyệt đối đủ diệt cả đám mấy trăm con linh thú hoàng kia.
Vất vả nãy giờ là vì việc gì? Chẳng phải vì công sức bỏ ra cả hơn tháng nay, vì “đại nghiệp” thu vào năm mươi lăm con linh thú hoàng ư? Tự nhiên cả đám đâm đầu vào chỗ chết bảo sao Văn Lục không nóng mắt.
Thấy cả đám còn ngây ra như phỗng, Văn Lục lại quát:
- Còn đứng đần ra đó! Chạy càng xa càng tốt. Không có các ngươi trụ vững, đám linh thú còn lại cũng chỉ chết dần vào tay những chủng tộc sinh vật khác mà thôi. Tưởng hi sinh là ngon lắm hả?
Nói xong cũng mặc kệ đám linh thú hoàng có nghe hay không, chui tọt vào Trống Đồng Đại Trận. Dù sao bảo toàn cái mạng vẫn là ưu tiên hàng đầu. Theo sát Văn Lục chính là thủ hộ giả cũng tăng hết tốc độ chạy về phía Trống Đồng Đại Trận.
Bên ngoài hơn ba trăm con linh thú hoàng cùng lão hồ ly nghe Văn Lục quát hai lần thì đều giật mình nhìn nhau. Lão hồ ly không hổ là linh thú thông minh, chốc lát đã đoán ra ngọn ngành. Với uy áp hiện tại của Hấp Huyết Đại Trận, tất cả linh thú hoàng đang quây quanh đều cảm nhận được hơi thở tử vong đang ép tới. Mặc dù cả đám tình nguyện sẵn sàng chết để ngăn chặn sức công phá giúp cho tộc đàn bên ngoài chạy càng xa. Chỉ là đúng như lời Văn Lục nói, liệu đám linh thú yếu ớt, cao nhất chỉ đạt linh thú vương bên ngoài chạy thoát khỏi vụ nổ thì liệu có thoát khỏi “ma trảo” của của tầng lớp yêu tinh hoặc đám thực vật biến dị, cùng các nguy cơ khác hay không.
Do vậy sau chốc lát ngẩn người nhìn nhau, cả đám linh thú hoàng đều đưa ra quyết định sáng suốt… “chạy”. Hơn ba trăm con linh thú hoàng đang quây thành vòng tròn bỗng nhiễn rẽ ra tứ phương tám hướng, cắm đầu cắm cổ vọt lẹ. Chỉ có chạy thoát mới có hi vọng trấn hưng tộc đàn, nếu không mọi lời nói xuông đều vô nghĩa.
Chỉ là đám linh thú này phản ứng hơi chậm…
“Oanh…. Long… long…. UỲNH…”
Một vụ nổ khủng bố lan tỏa ra bốn phía, không khí cuồng loạn xé ra những khe hở không gian, có khe hở lớn tới vài trăm mét đen thăm thẳm, cuốn phăng tất cả những thứ gần nó vào và nghiền nát thành những mảnh vụn. Ngay cả những đệ tử tu thuật giả Đại Việt ngồi trong, duy trì Trống Đồng Đại Trận cũng đồng loại cuồng phún máu. Hương sát thủ phải vội vàng để mọi người kết hợp với sức mạnh linh thú của mình để tăng cường sức phòng ngự. Quang mang cùng những đồ án huyền ảo trên Trống Đồng Trận kịch liệt vận chuyển. Những biểu tượng lúa nước, chim lạc… trở nên sáng chói, xoay tròn xung quanh đại trận. Đồng thời với những đồ án huyền ảo, đám người Văn Lục còn ngạc nhiên thấy một hoạt hư ảnh các vũ công, cùng các nhân vật thần thoại thời Hùng Vương đều hiện thân đứng vây xung quanh Trống Đồng Đại Trận. Bọn họ dùng các vũ khúc, các động tác tưởng trừng như đơn giản nhưng đầy quyền năng, hiên ngang chặn đứng mọi công kích khiến ột tia lực lượng cũng khó lòng lọt vào trong. Đặc biệt nhất là đồ hình ngôi sao mười hai cánh trên đỉnh đầu giống như mặt trời trong đêm đen, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn ngăn trặn những con cuồng bạo của vụ nổ ở bên ngoài.
Ngoài xa, những linh thú hoàng yếu về tốc độ vừa mới chạy ra hơn năm ngàn mét đều không may mắn như đám người Văn Lục. Tất cả bọn họ đều bị cơn cuồng bạo của vụ nổ trấn tới trọng thương, hộc máu đường trường. Tiếp đó những khe không gian khổng lồ chạy loằng ngoằng trên bầu trời đều đen bọn họ hút vào, giống như chiếc máy xay thịt, chốc lát cả đám đều biến thành một đám sương mù máu, ngay cả xương cốt cũng bị nghiền nát thành bụi phấn phiêu lãng, và bị hút vào trong khe hở không gian.
Cũng may phạm vi cuồng bạo nhất của vụ nổ chỉ hạn chế trong vòng mười ngàn mét, mặc dù cực kỳ kinh khủng nhưng những linh thú tu vi thấp lúc trước cũng đã chạy được khá xa, lọt qua phạm vi công kích trí mạngcủa vụ nổ khiến bọn chúng bảo toàn được tộc đàn. Tuy nhiên khí lãng phun ra của bạo phát Hấp Huyết Đại Trận cũng rộng tới vài trăm km, những linh thú tốc độ chậm rớt lại phía sau đều bị ép tới trọng thương, nằm la liệt khắp nơi trên thảo nguyên, nhiều con yếu kém đều chết bất đắc kỳ tử. Chỉ là với số lượng linh thú lớn như vậy, linh thú tộc đàn trước giờ lại sống theo quy tắc được mạnh yếu thua, cho nên những linh thú hoàng chạy thoát khi quay lại cũng không đau buồn nhiều lắm. Giống như Văn Lục nói, còn sống là còn hy vọng. Chỉ cần những con linh thú còn sống duy trì, ắt hẳn chẳng bao lâu tộc đàn các linh thú lại phồn thịnh như trước.
Vụ nổ qua đi, khí loạn dần dần bình tĩnh xuống. Nhóm người Văn Lục lắng tai nghe liền cảm nhận được phía ngoài giống như có cơn lũ quét qua. Chui ra khỏi Trống Đồng Đại Trận, cả Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục đều sững sờ nhìn quang cảnh trước mắt. Chỉ thấy nơi vừa xảy ra vụ nổ giờ đã biến thành cái hồ rộng tới mười ngàn mét và sâu hun hút. Các mạch nước ngầm cùng những con sông lân cận đều ầm ầm dồn nước về tạo ra những tiếng ầm ầm như lũ tràn qua. Cực kỳ kinh ngạc là nơi đám người Văn Lục đang đứng bỗng nhiên trở thành hòn đảo cô độc giữa hồ. Hiển nhiên Trống Đồng Đại Trận chỉ bảo vệ được phạm vi vài trăm mét xung quanh khiến cho các khe nứt không gian không thể nào xâm thực được.
Chẳng bao lâu, cả khu vực hõm xuống này đều tràn ngập nước, một cái hồ rộng lớn hiện ra. Ở xung quanh ven bờ, các tộc đàn linh thú cũng đã tập tễnh dìu nhau về đứng bên trên bờ nhìn hòn đảo ở gần giữa hồ. Lại thấy những đệ tử tu thuật hạ trận bước ra, cả đám linh thú vây xung quanh hồ đều reo vang cuồng loạn. Đây chính là vui mừng tột độ sau cơn nguy kịch. Linh thú thực tế là động vật có ân oán phân minh rõ ràng. Mặc dù gặp ai cũng gây sự, gặp sinh vật nào cũng dùng nắm đấm nói chuyện, tuy nhiên ai có ơn với bọn họ, họ sẽ kinh phục tận đáy lòng, không bao giờ làm ra hành động phản trắc. Do vậy đám người Văn Lục được chào đón, được bọn họ cuồng nhiệt kính trọng là chuyện bình thường.
Để ọi người ngồi tại chỗ khôi phục thương thế do cơn trấn động lớp đầu của vụ nổ gây ra, tiếp đó Văn Lục mới dẫn mọi người bay về phía bờ hồ trong sự bao vây của ngàn vạn linh thú “còn sống”.
Lão già hồ ly lại bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngồi trễm trệ trên lưng con rùa khổng lồ, phe phẩy cái đuôi mừng rỡ đón nhóm đệ tử tu thuật. Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê đều bày ra bộ mặt kinh bỉ… lão già này chạy đến nhanh. Con linh thú rùa có tốc độ chậm kinh người, bò lê bò lết tới nơi, ai ngờ mọi việc đã xảy ra xong xuôi, đúng lúc lão hồ ly chạy tới liền nhảy phắt lên ngồi. Rùa này đúng là nữ thần may may mắn đậu lên đầu mà, xem ra tốc độ chậm cũng không phải chuyện xấu.
Đám người Văn Lục cũng không có chui vào giữa tộc đàn các linh thú mà đứng ở mép hồ quan sát xung quanh. Lão hồ ly đứng giữa hơn hai trăm con linh thú hoàng cung tay nói:
- Bằng hữu nhân loại! Cảm ơn đã giúp đỡ chúng ta qua cơn hiểm nghèo này. Hiện tại lão đảm bảo trong Địa Cầu Đại Hội Giới này, không có linh thú nào dám bất kính với các vị. Nếu không sẽ là công địch của toàn bộ các tộc linh thú bọn ta. Nếu các vị có gì cần giúp đỡ cũng xin nói, chúng ta sẽ giúp hết khả năng có thể…
Nghe lão hồ ly nói vậy, ánh mắt của nhóm đệ tử tu thuật đều sáng ngời. Cái lệnh bài “miễn công kích” của lão hồ ly đưa ra chưa chắc đã đáng tin, dù sao Địa Cầu Đại Hội Giới cũng vô cùng rộng lớn. Nhưng câu hứa hẹn giúp đỡ này cũng phải tận dụng cho tốt mới được.
Đang định nói vài lời khách sáo, bỗng nhiên ở giữa trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới phát ra ánh sáng chói lòa, một cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời, cho dù là ở ngoài khu vực số ba của Địa Cầu Đại Hội Giới cũng nhìn thấy rõ ràng. Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục cùng mọi người đồng loạt quay lại nhìn nhau. Xem ra Hoàng Lệnh cuối cùng cũng đã xuất thế. Cuộc đại chiến giữa các đệ tử từ các thế lực cũng nên có kết thúc rồi…
xem tại
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...