Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 302: Hấp Huyết Đại Trận









Tình huống bỗng nhiên có biến làm cả đám linh thú hoàng không kịp trở tay. Đối với nhóm người Văn Lục mà nói, linh thú vòng ngoài bỗng dưng chạy đi chỉ làm bọn họ có chút ngạc nhiên, nhưng đối với đám linh thú hoàng cầm đầu thì hoàn toàn ngược lại. Sắc mặt của cả đám đều hoảng hốt, ngay cả lão “hồ ly tám đuôi” ngồi trên kim quy cũng tái hẳn sắc mặt nhìn về phía mà nhóm linh thú vòng ngoài đang điên cuồng lao đến.

Đang lúc lão hồ ly còn chưa biết xử lý ra làm sao thì một con linh thú vương đỉnh cấp họ nhà “cáo” đang đứng bên cạnh lão chợt toàn thân đỏ bừng rồi điên cuồng phóng vút theo đàn về phía trước. Lão hồ ly mặt mày biến sắc hô:

- Không tốt! Mau cản chúng lại.

Nhưng mà tốc độ chạy “hóa điên” của đám linh thú cấp thấp ở vòng ngoài quá nhanh. Còn chưa tới vài nhịp hô hấp, một phần năm số linh thú toàn thân đều đỏ bừng rồi điên cuồng chạy về phía bắc thảo nguyên. Cho dù là hơn chục linh thú hoàng tỏa ra uy áp đều không thể ngăn cản những linh thú đã hóa điên này chạy về phía vùng trời đỏ rực đó.
Một linh thú hoàng họ nhà ngư đứng gần lão hồ ly gãi gãi đầu ngây ngô nói:

- Hình như chúng ta không ngăn được bọn họ thì phải?

Lão hồ ly nghe vậy tức trợn mắt quát:

- Nói nhảm! Điều này còn phải hỏi sao. Còn không mau đuổi theo xem truyện gì xảy ra.
Lời còn chưa hết, lão hồ ly đã nhảy phắt xuống khỏi lưng con linh thú kim quy, chớp chớp vài cái đã mất dạng ở cuối chân trời. Những con linh thú hoàng khác cũng không chút ngần ngừ đều tăng tốc độ tối đa mà vọt về phía đó, để lại một nhóm người tu thuật giả trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, cùng năm mươi lăm con linh thú hoàng chưa được giải trừ khế ước.


Hương sát thủ cùng Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê khẽ ngẩn người, tiếp đó nhìn nhau bật cười. Thủ hộ giả tiêu sái nói:

- Xem lão già này cũng không bị vội làm cho ngu ngốc. Vẫn còn biết lối nhảy xuống khỏi con rùa mà chạy. Nếu không chẳng biết đời nào mới đuổi kịp nha. Hắc hắc…

Mọi người đồng loạt cười vui vẻ. Tất cả đều thở phào một hơi, dù sao cũng chẳng có ai muốn công sức lao động hơn một tháng nay của mình bỏ xuống sông xuống bể. Hương đứng bên cũng nở một nụ cười làm mê mẩn đám nam đệ tử đứng gần. Nàng cũng không khách khí, hai tay kết ấn thu năm mươi năm con linh thú hoàng đang có biểu hiện bất mãn không cam lòng vào linh thú hoàn. Cả đám bọn chúng cũng biết địa vị của mình trong tộc đàn linh thú mặc dù to thật nhưng cũng không cách gì so sánh được với cả ngàn vạn linh thú đang bị hóa điên ở ngoài kia. Nếu cả tập hợp các họ nhà linh thú này đồng loạt điên cuồng tự sát hoặc lao vào cắn xé nhau vậy thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới liền trở thành “vườn sau” của dòng tộc các yêu tinh rồi, không còn là nơi cho linh thú dương oai diễu võ nữa.

Phía bắc thảo nguyên, nơi cách trung tâm thượng giới hơn mười ngàn km, tại một nơi trùng xuống như lòng chảo, một vòng huyết quang giống như một hình cầu khổng lồ bao phủ cả phạm vi hơn năm ngàn mét. Ban đầu, vòng huyết quang như dòng máu lưu chuyển chạy ngược chạy xuôi này còn có chút mờ nhạt. Tuy nhiên chỉ sau một ngày, huyết quang đã trở nên đậm đặc, mắt thường khó lòng có thể nhìn xuyên qua.

Bên trong vòng huyết quang, một nhóm người mặc đồng phục màu đỏ đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Trên đầu bọn họ là một cái sọ người to lớn như một căn phòng mười mét vuông. Từ cái sọ khổng lồ này lại phóng ra hai sợi dây màu máu to lớn lúc nhúc, lùng nhùng như ruột của một loài động vật. Hai sợi dây này càng ngày càng phóng lớn, cho đến khi tiếp cận vòng huyết quang thì liền chia làm nhiều nhánh tỏa ra như mạng nhện, điên cuồng hấp thu huyết quang trên vòng tròn đó. Tình cảnh này quái dị thật giống như một loài thực vật đang đâm hai cái rễ có nhiều nhánh nhỏ lên vòng huyết quang để hấp thu, tăng cường năng lượng ình.

Nhóm người ngồi trên mặt đất bên trong quả cầu huyết quang chợt đồng loạt mở mắt. Nếu Văn Lục có mặt ở đây lúc này liền có thể nhận ra đám người mặc đồng phục màu máu này hiển nhiên là tinh anh đệ tử của huyết tộc. Chỉ là so với sáu mươi người lúc mới vào Địa Cầu Đại Hội Giới, thì giờ chỉ còn lại mười bảy người, tổn thất hơn hai phần ba. Một thế lực đứng trong top mười mà còn bị thiệt hại như vậy quả thật là đả kích không nhỏ. Bảo sao cái mặt của Huyết Âm đang đứng giữa hiện tại vẫn còn hầm hầm như cả thế giới nợ hắn tiền vậy.
Bên cạnh một đệ tử huyết một nhìn xung quanh huyết cầu khổng lồ một lượt rồi vui mừng nói:

- Thiếu chủ! Xem ra chẳng cần tới mười ngày “huyết sọ” liền có thể khôi phục tới đỉnh cao nhất. Đợi tới lúc đó đám người vô sỉ ngoài kia sẽ phải trả giá vì những việc họ đã làm.


Huyết Âm vẫn lạnh lùng nhìn huyết sọ trên đỉnh đầu nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng nói:

- Cũng không thể nói thế. Đệ tử các thế lực tham gia Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này đều rất mạnh. Chúng ta trước đã khinh thường bọn họ nên tự chuốc lấy nhục, giờ không thể tái phạm được. Hơn nữa mở ra Hấp Huyết Đại Trận này hao tổn mất tinh huyết của năm đệ tử. Cái giá này quá lớn, chúng ta không thể nào liên tiếp kết trận được ở những nơi khác được. Mà ta lại cảm giác mấy ngày nay, sinh vật sống quanh khu vực này giảm rõ rệt, sợ rằng huyết sọ chưa khôi phục được đỉnh cao thì linh thú trong khu vực này đã hết, tới lúc đó lại phải chuyển vùng để kết trận, tổn thất thực là….

Nói tới đây Huyết Âm cũng không khỏi thở dài một trận. Ban đầu bước vào Địa Cầu Đại Hội Giới với hùng tâm tráng trí, coi người trong thiên hạ là cỏ rác có thể tùy ý dẵm đạp dưới chân. Ai ngờ được ngoài thời gian ban đầu gặp mấy thế lực nhỏ yếu, tình huống lập tức chuyển ngược một trăm tám mươi độ. Không những không bắt nạt được thế lực nào mà còn bị đánh đuổi chạy te tua, thực lực tổ đội cũng đại giảm, pháp bảo trấn tộc là huyết sọ qua mấy lần thi triển “đại hình pháp thuật” cũng hao tổn quá nửa.
Đệ tử huyết tộc đứng bên cạnh nghe Huyết Âm nói vậy lại không cho là đúng sắc mặt dữ tợn nói:

- Lập lại trận thì lập lại. Cho dù là chúng đệ chết sạch cũng phải để thiếu chủ khôi phục huyết sọ. Đánh cho đám người vô sỉ kia biết thế nào là địa ngục nhân gian… hừ hừ…

Huyết Âm có chút ngạc nhiên liếc tên đệ tử này một cái. Không ngờ hắn so với mình còn “âm” hơn, vì mục đích mà ngay cả cái mạng của mình cũng không cần thì quả là lợi hại. Nếu còn sống ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới, có lẽ cũng phải cân nhắc hắn một chút.
Huyết Âm đang thầm nghĩ, chợt bên ngoài huyết cầu khổng lồ, một đàn linh thú họ nhà chuột bỗng nhiên trồi lên khỏi mặt đất rồi tức tốc lao vào trong màn huyết quang đang vận chuyển bao phủ bên ngoài.

Thực lực trung bình của đám linh thú họ nhà “thử” này cũng rất khá. Con có tu vi cao nhất cũng phải đạt tới cấp sáu, tiến vào bậc linh thú vương trung cấp. Con thấp nhất cũng đã đạt linh thú cấp hai đỉnh cấp. Chỉ là cả đàn hơn trăm con này như hóa điên vừa lao vào vòng huyết quang lập tức toàn thân như trúng axit cực mạnh, tất cả các bộ phận từ thịt, xương cốt lẫn lông mao đều nhanh chóng hóa thành một vũng máu, hòa tan vào vòng huyết quang khiến vòng huyết quang càng thêm đậm đặc.

Dường như nhờ số tinh huyết của đám linh thú họ nhà chuột, Hấp Huyết Đại Trận chợt xảy ra biến hóa. Dưới ánh mắt vui mừng của cả đám đệ tử Huyết Môn, tấm màng màu máu bao quanh huyết cầu bỗng nhiên vận chuyển kịch liệt, từ trên lớp màng huyết quang này bắt đầu phun ra những luồng sương mù màu đỏ, từ từ lan tỏa ra tứ phía…

Trong khi đám đệ tử Huyết Môn còn đang kích động, mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung rung như có động đất. Tiếp đó cả đám trợn mắt há mồm nhìn về phía chân trời phía nam. Chỉ thấy một mảng đen kịt toàn linh thú và… linh thú. Dựa vào thần thức, đám đệ tử Huyết môn đều dễ dàng nhận ra số lượng linh thú tràn tới là cực kỳ lớn, vượt xa sự tưởng tượng của cả nhóm. Hơn nữa ngay cả linh thú vương đỉnh cấp cũng có mặt ở trong đó. Đây hiển nhiên là tổng hợp các tộc đàn linh thú vây hãm nhóm người Văn Lục, chẳng qua lúc trước còn giữ được tâm tình thì giờ bị làn sương mù màu máu của Hấp Huyết Đại Trận làm cho điên điên khùng khùng, bất chấp tất cả mà lao vào đại trận.

“Ầm… ầm…”


Cả “làn sóng” linh thú đợt thứ nhất tràn lên, không hề có ngoại lệ, tất cả những linh thú từ cấp bảy trở xuống trực tiếp biến thành vũng máu ra nhập vào vòng huyết quang. Mà những con từ linh thú cấp bảy trở lên tới cấp chín, cũng chính là linh thú vương đỉnh phong thì cũng chỉ mấy con là vượt qua được lớp huyết quang. Tuy nhiên những con “thần trí đang đại loạn” này dù có vượt qua thì cũng sức cùng lực kiệt, hơn nữa thân thể vẫn đang bị rữa ra với tốc độ rất nhanh, chỉ cần một kích của tên đệ tử Huyết Tộc đẩy ngược ra vòng quang mang màu máu bên ngoài thì cũng chịu chung số phận với những con linh thú cấp thấp.

Đợt linh thú đầu tiên hơn tám ngàn con, cũng chính là những con có tốc độ cực nhanh như linh thú họ nhà báo, linh thú phi cầm, hoặc linh thú có thần thông hệ phong, hệ lôi… Tất cả những con linh thú này không những táng mạng vô ích mà còn góp “máu” làm cho Hấp Huyết Đại Trận càng trở nên khủng bố. (.
Huyết Âm trực tiếp ngửa cổ lên trời hét lớn:

- Ha ha! Trời cũng giúp ta rồi!

Mười sáu tên đệ tử huyết tộc phía sau đều phá lên cười khoái trí. Vài tên phía sau thi nhau “a dua” vỗ mông Huyết Âm:

- Thiếu chủ nói phải! Chuyến này đám người vô sỉ kia đừng hòng chạy thoát. Tất cả ngửa cổ đợi thiếu gia tới làm thịt đi… hắc hắc…

- Hừ! Cả đám đệ tử tu thuật giả cũng không ngoại lệ. Chuyến này nữ thì để anh em chơi bời rồi hút khô máu. Nam thì trực tiếp dùng khốc hình rồi biến cả đám thành bãi máu để bồi bổ cho Huyết Sọ…




PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui