Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 294: Vân Trọng Bày Mưu Tính Kế

Nguồn: tangthuvien


Nghe Văn Lục hỏi, Hương sát thủ đứng cạnh nhẹ giọng nói:

- Ngoại trừ các thế lực có pháp bảo di chuyển tốc độ cao ra thì những môn phái khác đều phải chạy bộ giống chúng ta. Có khi còn tới muộn hơn chúng ta cũng không biết chừng.

- Nói cũng phải! Như vậy trước mắt có lẽ mới được vài thế lực mai phục quanh Hoàng Lệnh.

- Lão đại có cần phải cử mấy người đi thám thính tình hình trước rồi mới ra quyết định không? Cứ vậy xông thẳng vào thực không hay lắm.

Văn Lục nghe vậy bật cười:

- Ta còn chưa làm việc lợi người, thiệt thân mình như thế.

- Vậy để em cử mấy người vào giám sát.

Văn Lục vừa nghe Hương nói xong, khuôn mặt khẽ giật, nhìn chằm chằm khiến cho cô nàng sát thủ phát ngượng cúi gằm mặt xuống tưởng muốn chạm tới bộ ngực căng tròn của nàng. Mọi ngày đều thấy nàng không ta ta ngươi ngươi thì xưng hô bổn cô nương, hôm nay bỗng dưng “đổi tông”, giọng nói hiền dịu vô cùng, lại xưng mình là em khiến Văn Lục ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt. Tuy nhiên rất nhanh hắn nhận ra vẻ thất thố của mình, ho khan nói:

- Không cần phiền toái như vậy. Để người đi do thám không phải lúc nào cũng hiệu quả. Nhất là ta tin tưởng phía trong còn rất nhiều bẫy rập, không cẩn thận lại tổn thất nhân mạng.


Nói đoạn Văn Lục quay xuống phía thủ lĩnh bọ hung dưới chân:

- Ngươi tìm ít “đàn em” bay vào trong do thám tình hình.

- Không thành vấn đề thưa chủ nhân!

Bọ hung thủ lĩnh khẽ hếch cái sừng ở trên đầu lên, một làn sóng dao động kỳ lạ lan tràn ra tứ phía. Chẳng bao lâu, từ các hướng đổ dồn về nhiều linh thú cấp thấp, đại đa số chỉ là cấp một sơ cấp hoặc cấp một trung cấp. Bọn chúng đều giữ thân mình nhỏ nhoi không khác gì côn trung bình thường, kích thước nhỏ bé như vậy không nghi ngờ gì càng dễ tránh thoát khỏi sự nghi ngờ của cả con người lẫn linh thú cấp cao.
Duy có một điều ngoài ý muốn là trong quá trình triệu tập, không ngờ bọ hung thủ lĩnh gọi được về một con linh thú bọ hung cấp hai. Con này vừa tới đã ríu rít:

- Thủ lĩnh đáng kính! Ngài gọi chúng ta về có chuyện gì phân phó sao?

Còn chưa đợi bọ hung thủ lĩnh ra lệnh, nó đã la toáng lên:

- Oa! Ở đây có nhiều nhân loại vậy cơ à? Phải về báo cáo mới được!

Nói đoạn nó định cất cánh bay đi. Bọ hung thủ lĩnh sau giây lát ngẩn người thì vội vàng quát:

- Đi đâu? Quay lại đây! Lại dám tới thám thính tình hình bên chúng ta. Ngươi đúng là ngại mình sống lâu rồi.

Trông tên bọ hung thủ lĩnh thường ngày luôn adua nịnh nọt Văn Lục không ngờ lúc ra tay cũng có phong phạm của một bậc quân vương. Một tiếng quát thôi cũng đủ làm cho con bọ hung cấp hai kia run rẩy quay trở lại. Bọ hung thủ lĩnh quát hỏi:

- Ngươi làm việc cho ai?

Con bọ hung cấp hai đậu trên hòn đá trước mặt bọ hung thủ lĩnh run lẩy bẩy đáp:


- Dạ! Một nhóm nhân loại dùng một cái quy tắc bí ẩn làm chúng ta phải nghe lời. Bọn họ bắt chúng ta đi điều tra xung quanh rồi về báo cáo tình hình cho họ.

Bọ hung thủ lĩnh nghe xong đùng đùng nổi giận:

- Thực tức chết ta. Cái tên hèn nhác này. Uy nghiêm của linh thú há lại để bị sai khiến. Ngươi thật là làm mất mặt dòng họ bọ hung nhà chúng ta rồi. Đã không dậy cho bọn nhân loại đó một trận lại còn ngoan ngoãn tới đây thám thính. Cái tên chết băm này… Ta đánh chết ngươi….

Vừa lúc bọ hung thủ lĩnh đang định giơ các chân trước của hắn đạp cho con bọ hung cấp hai kia một trận thì phía sau Văn Lục khẽ hừ lạnh một tiếng khiến nó vội rút chân, quay lại cười nịnh:

- A! Chủ nhân! Ngài là ngoại lệ. Phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta nha!

Tên này đúng là vô sỉ siêu cấp, lúc dạy đồng tộc thì hung hăng quên luôn mình cũng đang phục vụ cho nhân loại. Hiện tại trở mặt còn nhanh hơn cả lật tay, đám người Văn Lục cũng phải bội phục vạn phần.
Văn Lục cũng không thèm chấp hắn, hất cằm nói:

- Hỏi hắn xem đám người sai bảo hắn có bộ dạng như thế nào?

Bọ hung thủ lĩnh như được đại xá, quay lại hung hăng dùng chân gõ lên đầu con bọ hung cấp hai một trận : xem tại

- Nghe thấy chủ nhân hỏi chưa? Còn không mau trả lời?

Con bọ hung cấp hai ủy khuất vạn phần. Đang tưởng gặp được đồng tộc cấp bậc thủ lĩnh ở đây sẽ nghĩ được cách trừng trị đám người sai bảo nó một trận. Ai dè thủ lĩnh còn “thảm” hơn, đúng là tuyệt vọng gặp vực sâu. Đang ấp úng không biết trả lời ra làm sao, bọ hung thủ lĩnh quẳng ra miếng mồi:
- Nói rõ xem, không biết chừng chủ nhân của ta sẽ thả tự do cho ngươi.
- Ách! Ta nói… ! Bọn họ túm tất cả những linh thú thân hình nhỏ nhắn, có khả năng phi hành thu vào trong một cái vòng đeo tay. Tiếp đó chúng ta u mê một hồi, được thả ra, tất cả khôi phục bình thường. Chỉ là những mệnh lệnh có sẵn trong đầu thì không cách nào xóa bỏ, nếu không chúng ta hồn phi phách tán. Do vậy tất cả những linh thú bị bắt đều phải cưỡng ép mình thực hiện mệnh lệnh trong đầu. Mà trong đầu ta là mệnh lệnh do thám vùng núi phạm vi ngoài cùng này.


Văn Lục nghe xong ồ lên một tiếng. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đang muốn tìm bọn họ, bọn họ lại tự động dẫn xác tới. Đây hiển nhiên là một trong các tác dụng của Linh Thú Hoàn mà. Hiển nhiên đám người Linh Thú Môn hoàn toàn có thể áp chế, biến những sinh vật cấp thấp như con bọ hung cấp hai này thành những khôi lỗi để điều khiển. Nhưng mà do tu vi của bọn chúng quá thấp, đám người bọn họ cũng khinh thường thu phục mấy con này. Do vậy chỉ dùng một chút tác dụng của Linh Thú Hoàn tạo ra một cái khế ước trong tinh hạch của bọn chúng khiến chúng phải nghe lệnh. Mà công việc trinh sát buộc phải giữ lại suy nghĩ bổn nguyên của linh thú, nếu không bọn chúng cứ như cái xác biết bay, chạy loạn lên một hồi không biết ẩn núp thì có khi chưa do thám được tình hình quân địch đã bị địch lợi dụng những con rối này mà tìm ra được nơi ẩn nấp của mình rồi. Do vậy linh thú để trinh sát, đám người Linh Thú Môn không hoàn toàn xóa đi trí tuệ của đám linh thú cấp thấp khiến bọn chúng vẫn suy nghĩ bình thường.
Chẳng qua đám đệ tử Linh Thú Môn không thể nào ngờ tới một trong số linh thú bọn họ tung ra để thám thính lại có một con gặp ngay thủ lĩnh của bộ tộc nó khiến kẻ này không chút suy nghĩ đã bán đứng luôn đệ tử Linh Thú Môn.
Văn Lục khẽ cau mày rồi chợt mỉm cười phân phó cho bọ hung thủ lĩnh:

- Ngươi cử nhiều đàn em của ngươi tới chỗ đám người Linh Thú Môn điều tra xung quanh xem có thế lực nào khác không.

Bọ hung thủ lĩnh lập tức cung kính nói:

- Dạ thưa chủ nhân.

Tiếp đó ngẩng đầu lên phát ra một loạt tín hiệu mà chỉ có dòng tộc linh thú bọ hung mới hiểu được. Việc còn lại là chờ kết quả.
Ở phía sau, như thường lệ, đám người Vân Trọng, Na Na sau khi tìm được điểm dừng chân đều cấp tốc ngồi hồi phục sức lực sau quãng đường dài kết trận di chuyển. Thở ra một ngụm trọc khí, Vân Trọng vươn thân mình to lớn đứng dậy, khỏa khỏa cây đại phủ song lưỡi ngây ngô nhìn xung quanh cất tiếng oang oang:

- Ô! Chưa có kế hoạch gì à lão đại? Như thế nào người còn đủ cả vậy? Không cử người đi thám thính sao?
Nói xong hắn hất ngược mái tóc ở trán lên rồi ra vẻ trí thức:

- Ta nói này lão đại! Cầm binh ít nhất phải tìm cho ra một kế hoạch cụ thể. Nếu không thất bại chỉ là trong sớm muộn. Nga… ta có một kế hoạch, lão đại có muốn nghe không?

Văn Lục và Hương sát thủ đang đứng nhìn về phía cột sáng khổng lồ do Hoàng Lệnh chiếu lên không trung, nghe Vân Trọng nói vậy thì quay lại. Văn Lục chợt nhận ra một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Hóa ra là cô bé cái bang đã tình lại sau tu luyện trộm nhìn hắn. Văn Lục mỉm cười gật đầu một cái khiến tim nàng nhảy lên liên hồi như trống hội Thăng Long. Văn Lục từ lúc tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả tới giờ luôn lãnh đạm với nàng, hiện tại không ngờ gật đầu chào khiến nàng vội vàng cúi đầu xuống, hai dòng lệ hạnh phúc trào ra.
Văn Lục cũng chỉ nhìn lướt qua rồi đặt ánh mắt lên tên to xác Vân Trọng, hứng thú hỏi:

- Ồ! Kế hoạch gì?

Vân Trọng nghe vậy khúm núm chạy lại, bí mật nhìn xung quanh xem có ai nghe lén không rồi giơ một tay che bên miệng nói:

- Lão đại muốn kế hoạch như thế nào?

- Ách! Là ta đang hỏi ngươi mà?


- Thì ý Vân Trọng là lão đại muốn kế hoạch làm ngư ông hay làm chiến thần?

- Ngư ông thì làm sao? Mà chiến thần thì thế nào?

- Nga! Vân Trọng hoài nghi có phải những kế hoạch trước giờ đều là do chị Hương mách không nữa. Đơn giản vậy mà lão đại cũng không thông. Này nhé… kế hoạch ngư ông chính là cắm trại ở đây, để mọi người ngủ nướng chán chê, đợi bọn chúng xâu xé nhau, chúng ta liền nhảy vào cướp hoàng lệnh. Kế hoạch quá là tuyệt hảo…

Văn Lục phì cười:

- Ha ha! Vậy còn kế hoạch chiến thần của ngươi thì sao?

- Thì lão đại hô một tiếng, chúng ta ngay bây giờ đồng loạt xông vào đoạt lấy Hoàng Lệnh, kẻ nào nhảy ra cứ đập cho hắn to đầu ra là được… hắc hắc… lão đại thấy mưu kế đủ “sâu xa” chứ… hắc hắc?

Hương ở bên cạnh nghe Vân Trọng nói, vội quay đi, hai vai run rẩy, miệng khúc khích cười. Vân Trọng phi thường tức giận đang muốn phát tác chợt nghe Văn Lục nói:

- Thế cho ngươi cầm đầu đi thực hiện kế hoạch “chiến thần” nhé!

- Vừa đúng ý ta…

Nói đoạn nghênh ngang đứng ra đầu cành cây Nhị Mộc Khôi Lỗi mà hít một hơi sâu, cái miệng oang oang cất tiếng:

“Sông núi ngàn năm… ôi hùng vĩ…
Nam nhi chẳng thẹn trí trên đời…
Một đao…
một kiếm… tung hoành …”

Đang hùng hồn quát lớn, bỗng nhiên Vân Trọng rụt cổ, quay lại hỏi một câu khiến Văn Lục xém chút té lộn cổ xuống đất:

- Ách! Đoạn sau là gì nhỉ? Quên mất tiêu rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui