Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 293: “Nghiệp Chướng” Từ Hai Con Linh Thú (2)

Nguồn: tangthuvien


Quả nhiên, Hoán Thần Hình Nhân thực sự lừa gạt được đám hiếu chiến đang ầm ầm đuổi theo dưới lòng đất. Ngàn vạn con Kiến Băng ào ào tấn công, cảnh tượng lướt qua mặt khiến mấy đệ tử tu thuật giả đều lạnh người run rẩy. Chỉ thấy trên mặt đất bỗng nhiên bị đóng băng hơn hai ngàn mét. Tiếp đó mặt đất sụt xuống, lả tả băng mịn rơi rụng. Mà lúc này, công cuộc “khai hỏa” của đám châu chấu vẫn diễn ra vô cùng sôi nổi. Kết quả là nhiều công kích bắn trúng đầu đám Kiến Băng khiến bọn chúng kêu oa oa loạn xạ.
Thật kinh ngạc là luồng lazer kia bắn lên đầu Kiến Băng cũng chỉ để lại một vết cháy xém. Chỉ có con nào xui xẻo bị trúng hơn mười luồng công kích mới đương trường tắc tử. Chẳng qua đợt công kích này của châu chấu thực sự kích nộ đám Kiến Băng. Bọn chúng cũng chẳng thèm tìm hiểu xem đám người vừa chạy lên đã biến đâu mất mà vừa tản ra vừa phóng những mũi băng tiễn lên không trung, cảnh tượng vô cùng tráng lệ. Chỉ sau vài nhịp hô hấp, vô số những Kiến Băng to như con châu rừng chui ra khỏi mặt đất, xếp đầy một phạm vi hơn ba mươi ngàn mét, số lượng áp đảo luôn cả “ba tầng” châu chấu bay trên bầu trời.
xem tại
Đám linh thú họ nhà châu chấu đã biến thái, đám linh thú Kiến Băng còn biến thái hơn. Dưới uy thế của màn băng tiễn, nhược điểm của đám châu chấu lần nữa lộ ra. Công kích giống luồng lazer của đám châu chấu cực kỳ khủng bố, nhưng bù lại, sức phòng thủ của bọn chúng kém xa so với Kiến Băng. Thường thường chỉ cần hai mũi băng tiễn sẽ có một con châu chấu rụng xuống. Trong khi đó đám linh thú họ nhà châu chấu cần phải bắn tới mười luồng lazer mới đục thủng được bộ giáp đen nhánh trên người những con Kiến Băng. Do vậy đoàn quân châu chấu rất nhanh tổn thất thảm trọng, châu chấu như sung rụng mùa chín, lả tả rớt xuống khiến đám Kiến Băng reo hò phấn khích. Cứ một con Kiến băng cặp một con châu chấu, nhanh chân chui xuống lòng đất chạy biến. Hiển nhiên tối nay đám linh thú này lại có liên hoan đây mà.

Chẳng qua đám linh thú họ nhà châu chấu cũng không ngu như tưởng tượng. Ngay khi phát hiện tổn thất, lại đấu không lại đám Kiến Băng biến thái, bọn chúng lập tức bay cao lên trên. Mặc dù Kiến Băng cũng có nhiều con đạt vương cấp, cũng có khả năng biết bay nhưng vẫn không cách gì so tốc độ với đám châu chấu. Hơn nữa uy áp ở tầng không gian cao khiến lực lượng hao hụt dường như không có ảnh hưởng với đám châu chấu này, nhưng lại ảnh hưởng cực kỳ to lớn tới đám Kiến Băng. Do vậy khi đám châu chấu bay lên cao bỏ chạy, đoàn quân Kiến Băng cũng chỉ ngậm ngùi vác những con châu chấu rớt ở dưới mặt đất quay về. Hồn nhiên quên luôn đối thủ mà bọn chúng truy kích ban đầu.
Tới khi không gian trở nên im ắng, mấy người Văn Lục mới thở phào một hơi. Bất quá cả nhóm cũng không dám dừng lại ở địa phương này lâu, dưới sự bao bọc của màn năng lượng hắc ám, tất cả kết xà trận chạy theo thông đạo do Thổ Lân Thú khoét ra chạy một mạch về phía tây nam, nơi Hoàng Lệnh vẫn đang tỏa ra quang mang rực rỡ.
Chạy được một ngày, nhận thấy không có gì nguy hiểm, mọi người mới ở dưới lòng một quả núi khoét ra một cái động rộng lớn đủ để năm mươi tám người thoải mái đi lại. Lúc này tất cả tập hợp lại nhìn chằm chằm Kiệt Hào, Vân Trọng và hai đầu linh thú khiến hai tên ngày thường mặt dày hơn tường thành Cổ Loa cũng phải ngượng ngùng vê vê tà áo.

- Nói xem! Chuyện gì xảy ra?

Văn Lục vừa hỏi, Vân Trọng đã nhảy dựng lên chỉ Kiệt Hào mà nói:


- Chính hắn… Chúng ta đang đua tốc độ, bỗng nhiên hắn rẽ ngang chạy thẳng về phía nam. Qua một thảo nguyên cỏ dày và cao gấp ba lần so với ở đây. Ta còn chưa hiểu ra làm sao đã thấy hắn te tua chạy ngược ra. Kéo theo là một đám châu chấu bay đặc cả bầu trời.

Nói đoạn Vân Trọng còn khoe ra cái quần thể thao bị thủng của hắn rồi ủy khuất nói:

- Lão đại xem. Ta bị bắn sượt qua, hỏng luôn cả quả “quần mồi” của ta rồi. Hic hic… cũng may Vân Trọng ta anh tuấn tiêu sái, nhanh trí bảo Thổ Lân Thú chui xuống đất. Nếu không chắc biến thành thịt nướng rồi…

Văn Lục vẻ mặt cổ quái nhìn Vân Trọng một hồi, tiếp đó nhìn sang Kiệt Hào nói:

- Có chuyện gì xảy ra?

Kiệt Hào ngượng ngùng chỉ chỉ con chuồn chuồn kim đã thu nhỏ thân hình bằng với kích thước của một nhân loại đang nằm phủ phục trên mặt đất nói:

- Lão đại hỏi nó đi! Ta cũng bị nó dẫn đi mà!

Văn Lục trừng mắt nhìn sang khiến con linh thú hoàng chuồn chuồn kim vội vã giơ hai cái chi trước che đầu rối rít nói:

- Lão đại tha mạng! Lão đại tha mạng! Là hạ thú hồ đồ tưởng vẫn còn như ngày xưa cho nên xông vào tính cướp công chúa của bầy chấu chấu. Ai ngờ lên tu vi hoàng cấp vẫn “cướp” không được… lão đại tha mạng a. Hạ Thú biết lỗi của hạ thú rồi….

Văn Lục và mọi người trợn tròn mắt nhìn con linh thú hoàng chuồn chuồn kim này. Càng ngày Văn Lục càng cảm thấy đau đầu với con linh thú vừa thu phục này.

- Ngươi nói ngươi muốn cướp công chúa nhà người ta? Chết cười… ngươi là chuồn chuồn còn người ta là châu chấu nha. Cướp làm cái gì?


Dường như gãi đúng chỗ ngứa, chuồn chuồn kim lập tức nhảy dựng, hưng phấn kể:

- Ui! Lão đại không biết đâu! Công chúa của vua châu chấu xinh thật là xinh. Ngay từ lần đầu tiên, vua châu chấu dẫn nàng bay qua đỉnh đầu hạ thú, hạ thú mới nhìn thấy lập tức mê mẩn. Hận không thể đem nàng làm của riêng. Chậc chậc… Trời đất ơi…. Nơi nàng bay qua, hào quang đều vụt tắt, hoa Ban vội tàn… yêu nàng quá mất rồi!

- Dẹp đi! Nói vào vấn đề chính!

- A! Thì mấy trăm lần trước, hạ thú vẫn thường dùng tốc độ siêu việt của hạ thú đột kích vào hoàng cung của vua châu chấu. Chỉ là thực lực của hạ thú lúc đó còn thấp cho nên chỉ ước nguyện chạy tới, nhìn nàng một cái. Chỉ là lần nào nàng cũng vô tình phi một cái gai ở chân bắn ra. Đám thủ vệ lập tức nhốn nháo… hạ thú liền co cẳng chạy nhanh a, nếu không chết thế nào không biết…

Nói đoạn hắn móc từ trên bộ râu của hắn ra một loạt đồ vật. Linh thú đạt cấp vương thường thường lấy một bộ phận thân thể luyện chế ra không gian chứa vật. Cho nên khi nhìn thấy chuồn chuồn kim muốn lấy đồ vật ra mọi người cũng không ngạc nhiên cho lắm. Chỉ là vừa nhìn đống đồ vật mà chuồn chuồn kim nâng niu trên mặt đất, cả đám cũng phải tròn mắt không biết nói gì… toàn gai và gai, tính sơ sơ cũng hơn trăm cái.

- Lão đại xem! Tất cả vốn liếng của ta đều ở đây, chính là một trăm lẻ bảy lần nàng vô tình bắn phá hạ thú. Hắc hắc… cũng may bản lĩnh của hạ thú cũng không kém, chỉ cần nàng có động tĩnh, ta liền biết phải né tránh… sau đó ta còn bắt được cái gai của nàng làm kỷ niệm khiến nàng tức giận điều khiển cả đội quân đi tìm hạ thú trả thù… hắc hắc… cảnh tượng thật hoành tráng nha. Ách! Nếu lão đại thích! Lão đại có thể lấy một cái… chỉ một cái thôi a.

- Dẹp đi! Vậy làm sao chuyến này người ta dẫn cả ba quân đoàn tới truy sát?

- Hắc! Thật ngượng ngùng…, vừa chạy tới ranh giới của vương quốc châu chấu, hơn nữa chuyến này hạ thú lên cấp hoàng hạ thú thế nên hạ thú liền nhất cử muốn cướp luôn công chúa của họ về làm lão bà. Ai ngờ đâu cha nàng lại đang có mặt ở đó, vừa thấy bộ dạng của hạ thú liền không biết làm sao nổi xung dẫn quân truy sát hạ thú. Thật là… chẳng phải mới có ý định cướp thôi sao? Làm gì mà nóng vậy chứ? Hừ hừ… đợi ta tu luyện lên cấp nữa, nhất định ta sẽ trở về đánh dập mặt thằng cha của nàng, cướp nàng về doanh trại… hừ hừ…

- Có lần sau ta đập què chân ngươi, đánh cho cha mẹ ngươi nhận không ra… hừ hừ…
Văn Lục bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái khiến hắn co đầu rụt cổ lại, hai chân che mặt ti hí nhìn, chân khác vội vã vơ lấy đám gai giấu biệt. Lại nhìn sang phía Vân Trọng, Văn Lục hỏi:


- Thế còn đám Kiến Băng thì sao? Đừng nói với ta là chuyện này không liên quan tới hai ngươi đó!

Vân Trọng bất cận tình thân ngay lập tức chỉ sang Thổ Lân Thú nói:

- Chính hắn! Thủ phạm đích thị là hắn!

Văn Lục tức muốn bốc khói quay sang Thổ Lân Thú trầm giọng nói:

- Chuyện… gì xảy ra?

Thổ Lân Thú xun xoe:

- Ha! Lão đại bớt giận, đừng để đám “kiến hôi” vô sỉ đó làm hỏng hòa khí giữa chúng ta.

- Nga! Làm sao lại nói bọn chúng vô sỉ?

Văn Lục hứng thú hỏi, Thổ Lân Thú lập tức ưỡn ngực hiên ngang nói:

- Không những vô sỉ mà là cực kỳ vô sỉ. Chẳng qua có vài lần hạ thú “đi dạo” qua, rồi “tiện tay” cầm vài quả trứng của Kiến Mẫu. Ấy vậy mà bọn chúng kéo đàn kéo đống truy sát hạ thú cả mấy vạn dặm. Ô ô… cũng may hạ thú giỏi đi lại trong lòng đất, nếu không đã chẳng có phúc gặp lão đại, gặp chủ nhân rồi… ô ô!

Văn Lục lần này thực sự nổi xung, giơ chân đạp cho Thổ Lân Thú một đạp:

- Này thì ô ô này! Các ngươi muốn làm ta tức chết mới hả lòng hả dạ hử? Nói xem… vài lần cụ thể là bao nhiêu.

Thổ Lân Thú thấy Văn Lục thực sự nổi giận thì thu lại vẻ uy khuất. Nghe Văn Lục hỏi, hắn lí nhí đáp:


- Ít lắm….

- Ít là bao nhiêu?

- Dạ! Tính ra cụ thể… hạ thú mới… mới lấy có hai trăm linh sáu quả trứng thôi.

Nói đoạn hắn lại đắc ý liếm mép, quên luôn Văn Lục đang nổi xung bên cạnh:

- Lão đại không biết đâu! Trứng của Kiến Mẫu đẻ ra, thực thơm ngon làm sao? Ăn một lại muốn ăn hai… chậc chậc… đại bổ nha.

- Này thì bổ này.

Văn Lục lại cho Thổ Lân Thú một cước khiến hắn ôm đầu kêu oa oa vội vã nói:

- Ô ô… lão đại đừng đánh! Lão đại đừng đánh…. Lần này ta cũng không phải tới cướp trứng của bọn chúng mà. Rõ ràng là đám vô sỉ đó tự dưng tới truy kích ta đấy chứ?

- Ngươi còn nói! Ngửi thấy khí tức của kẻ ăn cắp trứng, bọn chúng chịu để yên sao. Lại còn nói bọn chúng vô sỉ? Ta thấy ngươi còn vô sỉ hơn nhiều… Hừ hừ… hai tên các ngươi, phạt một năm không có linh hạch. Lần sau còn tái phạp ngoài dự định của ta. Ta liền quay các ngươi lên ọi người mở tiệc… hừ hừ…

Thổ Lân Thú và chuồn chuồn kim vội vã gật đầu như gà mổ thóc. Văn Lục đang tức giận cho tiền bọn chúng cũng không dám cãi lại. Lúc trước gặp một con khỉ một con vượn chuyên môn cướp ban ngày, giờ lại gặp một tên hái hoa, một tên trộm đồ… thật không hiểu mấy con linh thú còn lại còn ra cái thể thống gì? Mọi người vừa giận vừa buồn cười vừa tự hỏi xem đến cùng phải giải quyết hậu quả của đám linh thú mới thu phục này ra sao?

Năm ngày sau, mọi người đứng trên Nhị Mộc Khôi Lỗi nhìn về phía cột sáng khổng lồ do hoàng lệnh phát ra. Văn Lục xoa xoa cằm nói:

- Chưa động thủ cơ à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui