Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 285: Đại Thu Phục Sủng Vật
Nguồn: tangthuvien
(.
Vân Trọng và Hồng Hà múa phủ, khua đao chạy xuống. Như hổ vào bầy dê non, tất cả những vật cản đều bị hai người này đập bắn sang một bên, chất thành đống. Giữa lòng thung lũng, bụi bay mù mịt, đến khi cát bụi tan đi cả hai tên linh thú thủ lĩnh đều sợ ngây người, chỉ thấy trái phải hai bên phân biệt hai ngọn núi nhỏ la liệt là vượn và khỉ chất chồng lên nhau.
Tức giận, tinh tinh thủ lĩnh giơ hai tay vỗ vỗ ngực, ngửa mặt lên trời hú lên giận giữ… “không quân” được triển khai. Đáng tiếc, nhìn thấy cành này, Vân Trọng không những không sợ hãi mà còn cười nhạt:
- Trò vặt! Không còn chiêu gì mới à?
Vừa nói xong, trên đầu hai người liền xuất hiện bức tường thổ lực lượng. Những trái nổ mà đội không quân khỉ quẳng xuống liền nổ inh ỏi bên trên đầu, tất cả đều chẳng ảnh hưởng may may tí ti tới hai người bọn họ. Thủ lĩnh vượn cũng phi thường tức giận khi nhìn thấy đội quân vượn “xinh đẹp” của mình bị bôi bẩn lem luốc chất thành đống cho nên đội quân “xạ tiễn” của nàng cũng được phái ra.
Vẫn chiêu cũ, bức tường hệ thổ của Vân Trọng liền chắn lại toàn bộ công kích. Chẳng những thế, Hồng Hà đang buồn bực mình không có chỗ dùng liền tung ra mấy con hỏa xà. Mãng xà hỏa lực lượng thè đầu lưỡi kêu ti ti rồi vọt tới đội quân xạ tiễn của vượn thủ lĩnh. Đám quân này vừa bị hỏa bén lên bộ lông trắng muốn thì đều khóc ré lên chạy còn nhanh hơn thỏ, để mặt vượn thủ lĩnh ngơ ngác đứng lẻ loi một mình tại trận.
“Hú hú…”
Tinh tinh thủ lĩnh nhìn thấy cảnh này giơ hai cánh tay lên vỗ vỗ ngực, bất quá tiếng hú uy thế ban đầu giảm tới chín thành… té ra là muốn chạy. Lệnh thu quân vừa ban ra, “đống khỉ” chất cao liền nhốn nháo vội vã bò xuống ù té chạy. Vân Trọng đang hưng phấn vươn hai tay lên trời, hận đời vô đối:
- Như thế nào là một địch cả ngàn quân, thế này chính là một địch vạn quân. Như thế nào là oai phong, thế này chính là oai phong…
Hồng Hà thấy đội quân linh thú hai bên sắp lủi hết trong khi tên to xác bên cạnh vẫn còn đang tự sướng thì tức giận sút cho Vân Trọng một sút, miệng quát lớn:
- Còn đứng ngây người ra đó. Bọn chúng chạy hết rồi kìa…
Vân Trọng tỉnh người vội vã nói:
- Thế thì mau mau tóm lấy hai tên thủ lĩnh. Ngươi bắt con vượn đó, ta túm con tinh tinh kia.
- Lão đại bảo bắt sống đó, đừng có mà đập chết.
- Hiểu…
Nói đoạn hai tên gầm lên chia làm hai hướng phóng đi, hai tên linh thú thủ lĩnh rối rít quất thú cưỡi chạy chối chết. Hai linh thú thủ lĩnh này không biết có phải thông minh quá bị thông minh hại, hay là do cuống quá không bày mưu tính kế được gì mà nhất quyết không chịu bỏ rơi thú cưỡi của mình. Trong khi đó thú cưỡi của cả hai bên cao lắm cũng chỉ đạt linh thú cấp ba cấp bốn, như thế nào có thể chạy thoát khỏi ma trảo của hai tên cuồng chiến?
Chẳng mấy chốc Vân Trọng và Hồng Hà đều áp sát mục tiêu của mình. Lại do thói quen “điều binh khiển tướng” trong lúc nguy nan, cả hai vẫn không quên hò hét điều khiển binh sĩ của mình tức thì lâm vào thế hạ phong.
Cũng may dù sao bọn chúng vẫn là linh thú vương, trí tuệ quả thực không tồi, rất nhanh lấy lại tinh thần, trở về trạng thái chiến đấu bổn nguyên của linh thú. Tinh tinh vươn vai hú lên quái dị, toàn thân lập tức cao lên tới hơn ba chục mét, hai cánh tay lực lưỡng chụp tới Vân Trọng.
Tên to xác Vân Trọng cũng không phải tay mơ, hai tay nắm chắc đại phủ song lưỡi bổ chéo. Một hư ảnh đại phủ khổng lồ như phá không bật ra từ tay hắn:
- Oanh…
Va chạm kịch liệt đẩy văng cả hai tên sang hai phía. Đây thuần túy là so đấu lực lượng cho nên Vân Trọng trở nên yếu thế bị đẩy đi xa hơn. Tinh tinh thủ lĩnh thấy vậy mừng rỡ, hóa ra nhân loại này cũng không quá khủng bố. Tự tin tăng lên, tinh tinh thủ lĩnh vươn hai tay vỗ vỗ ngực, ngửa cổ lên trời hò hét một trận.
Vân Trọng đang bị đẩy văng ra xa nhìn thấy cảnh này tức giận đập hai tay lên mặt đất. Tức thì một viên đất to lớn như một thùng contaier bắt ngược lên đập vào mặt con tinh tinh khổng lồ làm hắn lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù viên đất to lớn, uy thế mười phần nhưng thuần túy chỉ là đất cho nên chỉ đập cho con tinh tinh một trận tối tăm mặt mũi. Đồng thời dưới chân linh thú tinh tinh mọc lên hàng loạt mũi nhọn bằng thổ lực lượng, xuyên cho tên tinh tinh này kêu oa oa nhảy lên trên cao. Vân Trọng cười khoái trí, dưới chân mặt đất cuộn lên như làn sóng, đẩy văng hắn về phía trước, tốc độ không kém gì chiêu hỏa bạo của Hồng Hà. Bất quá còn chưa đợi hắn vung đại phủ chém tới, tên tinh tinh to xác trên không đã giơ hai tay cao quá đầu, miệng kêu chi chi loạn một hồi. Vân Trọng ngẩn người tiếp đó buồn bực mắng một câu;
- Con bà nó! Từ lúc nào linh thú cũng biết đầu hàng vậy. Tên to xác này đúng là không có nghĩa khí.
Chưa đánh đã tay, đối thú đã giơ cờ trắng, Vân Trọng khó chịu quay lại trận chiến đối diện hi vọng được khoa chân múa tay một hồi. Đáng tiếc Hồng Hà so với hắn còn buồn bực hơn. Hắn vừa mới tung ra một hỏa xà, đốt cháy có vài sợi lông trắng của con vượn thủ lĩnh, nó đã kêu oa oa, nước mắt tùm lum đầu hàng không chút suy nghĩ. Xem ra bộ lông trắng đẹp của nó còn quan trọng hơn cả cái mạng. Linh thú điên cuồng chiến đấu tới giây phút cuối cùng thì mọi người đều gặp, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới lại gặp hai tên to xác mà nhát chết như hiện tại.
Lúc này nhóm người Văn Lục cũng đã xuống tới lòng thung lũng. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của hai tên cuồng chiến, Văn Lục bật cười. Đang định an ủi vài câu phía sau có một cánh tay nhỏ nhắn túm áo choàng của hắn mà giật giật. Văn Lục quay lại liền thấy Lệ Lệ đang ngượng ngùng đỏ mặt. Thấy Văn Lục chăm chăm nhìn mình, Lệ Lệ lí nhí nói:
- Lão đại! Lệ Lệ muốn thu con linh thú vượn kia làm sủng vật. Nó thật thông minh nha, lại dễ thương nữa.
Xinh đẹp sao? Văn Lục ngạc nhiên hỏi lại:
- Nàng chắc chứ? Con này nhát chết lắm à. Ngộ nhỡ lâm trận nó bỏ chạy thì nguy.
- Cái này lão đại khỏi lo. Khi ký kết khế ước, nó hết thảy đều vì chủ nhân.
- Ừm! Vậy ta không cản ngươi.
Nói đoạn quay sang dùng tín hiệu tinh thần giao tiếp với con vượn thủ lĩnh:
- Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là bị chúng ta giết lấy bộ lông xinh đẹp của ngươi làm thảm lót chân. Hai là ký kết khế ước chủ tớ với cô bé này.
Chiêu này của Văn Lục mười phần hiệu quả. Nếu dọa giết chưa chắc vượn thủ lĩnh đã chịu nghe, có khi còn kích kích máu nóng của nó xông lên đầu. Nhưng là dọa lấy bộ lông xinh đẹp của nó làm thảm lót chân khiến nó giật mình cái thót, ỉu xìu đi tới cạnh Lệ Lệ thực hiện khế ước. Văn Lục mỉm cười, dám chắc trăm phần trăm con linh thú vượn này là con cái, nếu không cũng chẳng chú ý tới vẻ ngoài tới thái quá như vậy.
Còn tinh tinh thủ lĩnh còn lại cũng được một đệ tử tu thuật giả nhận làm sủng vật. Vừa ký kết khế ước xong, hắn liền nhảy tót lên bờ vai khổng lồ của tinh tinh thủ lĩnh ngồi, uy thế mười phần khiến ngay cả tên to xác Vân Trọng cũng cực kỳ hâm mộ. Dù sao tất cả những người ở đây đều là tinh anh, đầu óc thông minh liền nhận ra sự bất phàm của hai con linh thú này. Mặc dù biểu hiện đầu hàng của bọn chúng có chút nhát gan nhưng sau khi ký kết khế ước, bọn chúng sẽ sẵn sàng liều mạng vì chủ nhân, tới lúc đó uy lực khỏi phải bàn cãi. Nhất là trí tuệ của bọn chúng cũng khiến đám người Văn Lục ngạc nhiên hồi lâu, đây mới là chỗ đáng giá của hai con linh thú vương này. Chỉ cần qua một ngày, hai con liền học được cách nói của nhân loại, giao tiếp mặc dù còn có chút khó khăn nhưng chỉ cần qua ngày hôm sau thì hẳn không còn vấn đề gì.
Cái Văn Lục quan tâm nhất là tại sao bọn chúng lại có những tư tưởng nhân loại rõ rệt như vậy. Kết quả câu trả lời của hai con linh thú làm đám người Văn Lục mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Hai tên này ngày trước chẳng qua chỉ là cấp năm. Cấp độ này ở cái nơi đầy dẫy sự khủng bố này, vừa tiến giai thú vương hai con buộc phải liên kết với nhau mới có thể tồn tại được. Cho đến một ngày, hai con đột nhiên nhặt được một khối ngọc kỳ lạ. Từ bên trong truyền ra những thông tin về thế giới nhân loại, từ phong tục tập quán, tính cách, ẩm thực… Nói chung là tất cả những thứ cần để ột đệ tử của một môn phái ra ngoài lịch lãm. Tới đây nhóm người Văn Lục cũng đoán ra được là vật gì. Nó được gọi là Bách Khoa Toàn Thư của tu chân giả cũng không sai đi. Các môn phái tu chân giả cũng rất phát triển, để tăng kiến thức cho các đệ tử của mình, các môn phái này đã sưu tầm và biên soạn tất cả những thông tin trên đời vào trong một khối ngọc ký để trong tàng thư các.
Những đệ tử của các môn phái này đều được quyền đọc qua ngọc ký đó để tăng thêm lịch duyệt, hiểu thêm về cuộc sống bên ngoài cũng như các kỳ vật, các hiểm địa… Tuy nhiên cũng không phải ai cũng nguyện ý bỏ thời gian ra quan tâm tới thứ không có lợi ích cho thực lực của mình như vậy. Chỉ những đệ tử nhìn xa trông rộng mới bỏ thời gian nghiên cứu nó, và lẽ đương nhiên, hiệu quả mà nó mang lại vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ. Chỉ là không biết làm cách nào có một khối ngọc ký lại rớt ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới, có lẽ là đệ tử nào đó của tu chân giả bị gặp nạn, hoặc do bất cẩn đánh rơi, để hai con linh thú vương này nhặt được.
Khối Ngọc Ký này không cần phải đọc, vì nó chỉ cần đưa tinh thần truyền vào trong lập tức thu được các thông tin lưu trữ bên trong. Linh thú vượn lúc đó đã là linh thú vương, tinh thần mặc dù ít ỏi nhưng do tò mò, truyền vào một chút thì không thành vấn đề. Kết quả là thông tin vừa tràn được vào chưa tới một phần một trăm, con vượn khả ái này đã lăn đùng ra ngất xỉu. Buồn cười là con tinh tinh chẳng hiểu ra làm sao, thấy con vượn ngất xỉu thì cuống quá cầm khối ngọc vứt luôn đi, hại hai con sau này phải nhớn nhác tìm mất mấy tháng.
Hai con linh thú này từ lúc có được thông tin về nhân loại liền trở nên ranh ma, luôn áp dụng những biện pháp không tưởng của nhân loại để ám sát các linh thú khác, hoặc để cướp đoạt bảo vật, linh dược một cách gọn gàng sạch sẽ khiến linh thú xung quanh chuyển nhà đi hết. Cứ thử tưởng tượng, một con nhử còn một con làm đạo tặc, linh thú bảo vệ linh dược của mình bị xoay như chong chóng giữa hai đầu, kết quả bảo vật vẫn bị mất thì nổi điên cỡ nào.
Lại do nhờ vào những linh dược này, tu vi hai con ngày tiến ngàn dặm, không đầy trăm năm liền vọt lên cấp bảy đỉnh cấp ngổi. Phải biết rằng thời gian tu luyện của linh thú lâu gấp trăm lần so với nhân loại, tốc độ như vậy đủ để làm các linh thú khác đỏ mắt, bất quá chúng đều không có biện pháp với cặp đôi “oan nghiệt” này.
Sau khi tu vi tăng trưởng, tinh thần của bọn chúng lại càng thêm mạnh mẽ, lượng thông tin hấp thu được từ khối Ngọc Ký cũng càng ngày càng nhiều. Vài năm trước hai tên này lại đọc được mục binh pháp tôn tử gì gì đó, kết quả mới xảy ra tình huống khóc dở cười dở đám người Văn Lục quan sát lúc trước.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại hai tên này quả thực thông minh ghê ghớm, bọn chúng đang lập kế hoạch sử dụng một đội quân để tấn công linh thú hoàng. Trước hết hai con chia làm hai phe, ngày ngày diễn luyện các loại trận đấu số đông, đợi vài năm sau thịt linh thú hoàng hoặc cướp bảo vật của chúng hẳn không có vấn đề. Chúng còn biết lối bắt thú cưỡi cho binh lính của mình để tăng độ nhanh nhẹn cùng sức mạnh, lại biết sưu tầm linh dược để tăng cấp độ cho binh lính của mình. Mặc dù đội hình lộn xộn quả thực không dám khen, nhưng tổng thể mà nói, sức mạnh của đoàn quân tăng lên đáng kể. Chỉ cần để cho bọn họ vài năm, cộng với trí tuệ của hai con linh thú biến thái này, nhất định sẽ có linh thú hoàng phải ngậm đắng.
Nghe được kế hoạch này của hai con linh thú, Văn Lục cũng phải trợn mắt há mồm. Đáng tiếc, còn chưa thịt được linh thú hoàng nào, hai con đã bị nhóm người Văn Lục tóm gọn, giấc mộng sụp đổ trong sớm tối nha.
Ngày tiếp theo, đám người Văn Lục bắt đầu cuộc càn quét, bắt giữ linh thú, nhằm thu thập ỗi người một sủng vật. Nói theo cách của Hương chính là đội quân của linh thú còn biết tìm thú cưỡi, há nhân loại lại phải chạy bộ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...