Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 281: Trận Chiến Âm Luật

Nguồn: tangthuvien


Sau tiếng quát của Amij, năm mươi chín nữ đệ tử của Nữ Vương Môn đồng loạt từ không gian giới chỉ rút ra một đồ vật. Đám người Văn Lục nhìn đến choáng váng, không ngờ là năm mươi tám loại nhạc cụ khác nhau, thậm chí còn có nhiều nhạc cụ cổ quái khó tưởng tượng. Hơn nữa đồng loạt đánh lên làm chúng thống nhất phát ra một âm thanh kỳ quái. Một nhạc cụ phát ra tiếng vang hay đương nhiên có thể làm cho con người ta mê mẩn, nhưng nếu năm mươi nhạc cụ đồng loạt cùng một thời điểm phát ra tiếng thì nó trở nên cực kỳ khó chịu, nhất là nó lại đượng sử dụng lực lượng riêng biệt của mỗi người hòa lẫn trong đó. Dưới tốc độ và sự cộng hưởng của trận pháp đến biến thái, nhiều đệ tử tu thuật Đại Việt liền bị trúng chiêu. Đầu tiên là ngây ra như phỗng, tiếp đó đồng loạt ôm đầu thống khổ la hét, tinh thần mất kiểm soát. Nếu nhạc trưởng Yanni giỏi về kết hợp các loại nhạc cụ trên thế giới có gặp tình huống này chắc cũng bị cảnh tình trước mắt dọa ụ mẫm đầu óc. Dù sao dùng nhạc cụ để làm cho con người ta phát điên thì cũng là chuyện khó khăn không tầm thường.


Bất quá trong đội ngũ tu thuật Đại Việt cũng không thiếu nhân tài. Mặc dù kinh nghiệm ít ỏi khiến bọn họ phản ứng chậm nhưng những suy nghĩ của họ tuyệt đối logic và nhanh chóng. Ngay khi đệ tử Nữ Vương Môn rút ra nhạc cụ, bọn họ lập tức bảo vệ tinh thần.

Nhạc cụ sao? Đương nhiên là để công kích tinh thần rồi, chẳng lẽ lại còn đem nhạc cụ ra đập người? Trận chiến này đệ tử có chút hiểu biết về âm luật đều chỗng đỡ thuận lợi. Đương nhiên là tên biến thái Văn Lục không vấn đề gì, chưa nói tới nhiều kinh nghiệm từ các cuộc chiến trong tiểu thuyết, chỉ nói cấp bậc linh hồn hắn đã đạt tới cấp tám viên mãn cũng là đối tượng không phải Nữ Vương Môn có thể khi dễ. Ngược lại hai người Trần Tiêu và Thủ Hộ Giả Lê cũng khiến Văn Lục một trận ngạc nhiên, hai tên này vẫn “mặt lạnh như tiền” không chút đổi sắc, thậm chí tinh thần cũng không thèm bảo vệ mà vẫn bình an vô sự. Điều này làm sắc mặt Văn Lục trở nên cổ quái, chẳng lẽ tinh thần mấy tên khư khư giữ thanh kiếm đều biến thái như vậy? nguồn
Làm ra phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là cô nàng sát thủ. Nàng thấy hai người Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục không có ý động thân liền biết bọn họ nhường cơ hộ này ình lập tức hừ lạnh một tiếng:

- Cống rãnh cũng đòi so sánh với đại dương, để cho các ngươi chứng kiến cái gì mới gọi là âm luật lợi hại.

Phía sau gần hai mươi đệ tử thông hiểu âm luật trong đó có cả Kiệt Hào đều đứng ra, xếp thành trận pháp. Văn Lục tinh mắt nhìn kỹ không ngờ là là hình dáng của một cây đàn bầu. Quả nhiên, trận pháp hình thành, một hư ảnh của cây đàn bầu hiện ra, duy chỉ có một người là không tham gia trận pháp này. Người nọ đương nhiên là quán quân của hạng mục cầm âm… Thanh Thanh, tới từ Văn Lang Thiên.
Chỉ thấy nàng ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, cao hơn trận pháp Độc Huyền Cầm tới hai ba mét, hai tay bắt đầu vũ động. Ngón trỏ và ngón cái xin đẹp của nàng khẽ búng, lực lượng tinh thần bắn lên dây đàn hư ảo trước mắt.


“Tang…”

Âm thanh đơn độc vang lên, toàn bộ nữ đệ tử của Nữ Vương Môn đều cảm thấy một trận khí lạnh chạy từ đốt xương cùng chạy dọc lên đỉnh đầu… cái gì gọi là khí tức tang tóc, tất cả đều ẩn chứa trong một âm tiết duy nhất kia. Toàn bộ sự vận chuyển của trận pháp của Nữ Vương môn đột ngột trì trệ, âm thanh phát ra từ sáu mươi loại nhạc cụ cũng bị cắt đứt y như người ta cầm một đao chém rớt.

Cả đám đệ tử Nữ Vương Môn đương nhiên đều không cam lòng, các loại nhạc cụ lần lượt phát ra những âm thanh khác nhau, hòng đối kháng lại. Bất quá lần nào cũng tới đỉnh điểm liền bị Thanh Thanh điểm một âm liền đột ngột bị cắt đứt, sau vài lần, sáu mươi người Nữ Vương môn thì có tới bốn mươi người đương trường hộc máu.

Amij sở dĩ chọn trận pháp công kích tinh thần, khiến con người điên loạn chính là để trả thù Hương đã nhục mạ mình. Bọn họ đương nhiên cũng có cách thể hiện âm luật ra nhiều loại, như mê hoặc, huyễn ảo, ru ngủ… Nhưng mà mấy thứ đó đương nhiên kém hơn nhiều so với trận pháp công kích vừa rồi. Tuy nhiên nó cũng không phải đối thủ so với Độc Huyền Cầm trận của các đệ tử thông hiểu âm luật của tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt. Nói giỡn sao? Với tinh thần mạnh mẽ của mấy người Thanh Thanh và Nguyệt, đám người Nữ Vương Môn muốn dùng âm luật để so đấu chẳng phải khiến cho người ta cười rớt răng sao?

Bất quá Nữ Vương Môn cũng không chịu thua đơn giản như vậy, chỉ thấy Amij hừ lạnh một tiếng, từ trên người sáu mươi người nữ đệ tử kể cả ả phát ra một tràng khí lãng vô hình bay tới phía cây cổ thụ đối diện.


Người ta nói, muốn thưởng thức một khúc nhạc hay thì không những người thể hiện khúc nhạc phải là tay chơi tuyệt hảo, mà không gian bên ngoài cũng phải ảnh hưởng nhiều đến người nghe. Chẳng hạn như muốn thưởng thức một khúc nhạc rock, đương nhiên là không thể chạy ra đồng rồi, nó phải được nghe ở nơi đông người, nơi mà mọi người đều cuồng nhiệt lắc lư theo điệu nhạc mới đúng nghĩa của rock. Tương tự như thế, muốn nghe một bản giao hưởng chữ tình, thì nghe ở một nơi thoáng đãng, không khí trong lành, hương thơm phù hợp lan tỏa, lại có cây, có nước, có mây trời phiêu động… chỉ cần hoàn cảnh thôi cũng đủ làm linh hồn con người ta bay bổng rồi, kết hợp thêm khúc nhạc hay thì quả thật cõi tiên cũng phải ngả mũ chào thua.

Ở đây Nữ Vương Môn chính là dùng “dâm hương” chơi đòn đánh lén, mấy người Kiệt Hào đang ngồi huy động tinh thần bổ trợ cho Thanh Thanh độc tấu thì đột nhiên đều ngửi thấy một trận hương thơm. Lúc đầu hương thơm này còn thoang thoảng, sau cùng cả đám đều thấy toàn thân khô nóng, môi miệng khô khốc, dục hỏa bốc lên. Ở trong tình huống như vậy, đừng nói là đàn tấu, chỉ cần giữ được mình không sa vào dâm loạn, cuồng điên thì đã là may mắn lắm rồi. Trận thế Độc Huyền Cầm không ngờ muốn thất thủ.


Cũng may, Thanh Thanh là một nữ tử thông minh vừa phát hiện cảm giác từ thân thể muốn mất kiểm soát, lập tức đứng dậy bay tới gần phía cần đàn. Cần đàn hư ảnh cao hai mét này đột ngột bị nàng giơ hai tay túm lấy kéo cong như một thiếu nữ trẻ tuổi tinh nghịch bẻ cong một cây sậy.
“Vút…”

Hai tay Thanh Thanh buông ra, lập tức cần đàn của Độc Huyền Cầm hư ảo không ngờ bật lên những âm thanh “tanh tách”. Cần đàn dao động với tần số cao phát ra những lưỡi đao âm thanh bắn vun vút tới cây cổ thụ đối diện… chớp mắt đã hơn trăm “âm đao”.


Cái gì gọi là lấy dụng cụ đập người? Đây chính là minh chứng rõ ràng nhất. Đám người Văn Lục nhìn chiêu thức này cũng muốn rớt cả cả chòng mắt. Thanh Thanh này cũng quá lợi hại đi.
Chỉ thấy hơn trăm lưỡi đao âm thanh bắn lên kết giới của đám người Nữ Vương Môn, phát ra một trận bang bang. Kết giới này cũng rất chắc chắn, phải mất tới hơn bảy mươi đao mới chém bể được nó. Ba mươi hai lưỡi đao còn sót lại dưới tinh thần điều khiển của Thanh Thanh đều tự động tìm đến nữ đệ tử của Nữ Vương Môn mà “chăm sóc”. Chỉ trong chớp mắt, ba mươi mốt đệ tử Nữ Vương môn tự nhiên hộc máu rồi lăn đùng ra chết. Nhìn bên ngoài đều không có gì khác thường, duy chỉ có Thanh Thanh là biết tinh thần mấy người này đều bị phá hủy không còn sót lại chút nào.

Ba mươi mốt người cứ như vậy lăn ra chết dọa cho đám người còn lại của Nữ Vương Môn một trận ngây ngốc. Một đao còn lại đương nhiên là dành cho Amij. Đáng tiếc cô nàng này có bảo giáp vô hình trên người, tranh thủ lại cho ả cái mạng nhỏ. Bất quá lúc này mặt mũi ả trắng bệch, chân tay run run. Lúc này nàng mới biết quyết định đối phó với đệ tử tu thuật giả là một quyết định sai lầm cỡ nào. Người ta cũng chỉ cử ra một phần ba nhân số liền đánh cho cả sáu mươi người thất thủ. Chỉ e không đợi những người còn lại hành động, hơn mười người kia cũng đủ làm thịt đệ tử Nữ Vương Môn rồi.

Nhưng mà nhìn kỹ sang phía bên đệ tử tu thuật trẻ Đại Việt, Amij vui mừng phát hiện ra một vấn đề. Chính là Thanh Thanh sau khi thi triển chiêu thức kia liền suy yếu rớt xuống dưới cành cây, nơi đám người Văn Lục đang đứng. Hương vội vã chạy ra đỡ nàng ngồi xuống xếp bằng hồi phục. Bị thương thân thể còn có thể dùng đan dược để bồi bổ, còn suy yếu tinh thần thì vẫn phải dùng công pháp để hồi phục. Tới giờ các loại đan dược chữa tinh thần các đại phu trên Văn Lang Thiên đã nghiên cứu ra nhưng để áp dụng đại trà thì còn xa vời lắm. Dưới nhân gian còn chưa có loại đan dược này.

Cuộc chiến trở thành giằng co, bất quá mấy người Kiệt Hào vẫn không phục đòi đơn đả độc đấu. Ý kiến này Nữ Vương Môn mong còn không được. Bất quá bọn họ cũng không dám lấy hai đối một. Ngộ nhỡ người ta kéo cả sáu mươi người sang thì chuyện đệ tử Nữ Vương Môn bại chỉ là trong sớm muộn. Văn Lục tinh ý phát hiện ra đám người này không ngờ là đang kéo dài thời gian. Không biết bọn họ còn chuẩn bị đại chiêu gì? Đang muốn nhắc nhở mọi người cường công để tránh đêm dài lắm mộng thì trận chiến độc đấu âm luật đã xảy ra.
Kiệt Hào từ bỏ vũ khí là những thanh phi đao, trên tay hắn xuất hiện một cây sáo ngọc. Những người khác thông hiểu âm luật của tu thuật giả trẻ tuổi cũng đồng loạt lấy ra dụng cụ âm nhạc của mình. Hai bên tự chọn đối thủ, khu vực giữa hai cây cổ thụ, lập tức xảy ra đại chiến. Nữ Vương Môn cũng không phải quả hồng mềm, các loại nhạc cụ cổ quái của mấy người bọn họ khiến cho đám đệ tử tu thuật thông hiểu âm luật của Đại Việt ăn thiệt thòi không ít. Bât quá tin tưởng lần sau so đấu tiếp theo, sự bất ngờ này sẽ không khiến bọn họ bối rối chút nào.

Cuộc chiến âm luật đang hồi rằng co gay cấn, bỗng nhiên dị biến xảy ra….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận