Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 277: “Kẻ Dọn Dẹp”

Nguồn: tangthuvien


Sáng sớm, sương phù còn răng phủ ngang những ngọn cây, là là xuống mặt đất, đọng trên những cánh hoa xinh đẹp. Đâu đó vang lại tiếng gầm rống của linh thú, tiếng suối chảy róc rách xen lẫn những tiếng Bạch Cầm Thủy hót làm mê mẩn lòng người. Sau gần nửa tháng nghỉ ngơi hồi sức, đoàn người Văn Lục bắt đầu tiến quân về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới. Nếu tính từ lúc bắt đầu truyền tống vào Địa Cầu Đại Hội Giới thì tới lúc này bọn họ đã ở trong bốn tháng. Chỉ còn sáu tháng nữa để di chuyển qua khu vực số hai và khu vực số một rộng lớn thì quả là hơi eo hẹp về mặt thời gian, vậy mới biết Địa Cầu Đại Hội Giới rộng lớn cỡ nào.
Mấy ngày đầu khi Ngọc Yêu tham gia, doanh trại của mấy người tu thuật trẻ tuổi lập tức “gà bay chó chạy”. Nàng tinh lực dư thừa, không cần ngủ nghỉ, lại như miếng bọt biển tham lam hấp thu kiến thức, gặp ai cũng hỏi khiến cho đám người Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục đầu muốn to như cái đấu. Sau cùng vẫn là lão đại nhanh trí, lôi Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư ném cho nàng… từ đó mọi người mới được yên tĩnh tu luyện, hồi phục sức lực. Muốn tìm hiểu hết Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư à, không đợi nửa vài tháng nửa năm thì đừng hòng. Ngày trước tốc độ đọc biến thái của Văn Lục mà cũng mất cả ba tháng, càng giật mình hơn chỉ đọc được một phần sáu. Nếu các nhà sử học ở dưới nhân gian mà có được quyển Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư này không chừng còn quý hơn mạng của mình… đương nhiên là dưới điều kiện bọn họ biết đọc.

Nhìn mọi người đều tinh thần sung túc, Hương sát thủ điều khiển tất cả kết thành một trận pháp. Trận pháp hiện lên hình một con mãng xà mờ ảo, tốc độ di chuyển của mọi người trong rừng núi càng thêm nhanh chóng và thuận lợi. Cũng may ở khu vực số ba này linh thú hoàng ít ỏi, những linh thú có ý đồ với đoàn người liền bị khí thế của Ngọc Yêu dọa cho bỏ chạy.


Với tốc độ di chuyển nhanh như vậy, Hương dự tính nếu không có gì cản đường, trong vòng một tháng cả đội hoàn toàn có thể vượt qua khu vực số hai. Tuy nhiên tới ngày thứ tư, vừa mới bước chân vào khu vực số hai mọi người đã bị cản lại. Trước mắt mọi người, băng tuyết bao phủ, không khí lạnh lẽo phà vào mặt khiến một số đệ tử nữ mặc áo dài truyền thống rùng mình, vội vàng vận lực lượng bao phủ mới hết run rẩy. Mấy người Văn Lục cũng bị biến cố trước mắt làm cho ngơ ngác. Đây không phải nơi cực bắc của Địa Cầu Đại Hội Giới thì lấy đâu ra băng tuyết a.
Văn Lục khẽ lật tay, bọ hung thủ lĩnh vội vàng chạy lên dò hỏi:

- Chủ nhân muốn hạ thú làm việc gì à?

- Ừm! Tìm mấy tên bay vào trong thăm dò cho ta.

- Như ý chủ nhân!

Từ trên chiếc sừng của bọ hung thủ lĩnh, một làn sóng dao động kỳ diệu lan ra, không đầy mười phút, những con bọ hung linh thú từ cấp bốn cấp năm trở xuống liền cấp tốc tụ họp, tính ra cũng đạt hơn trăm con. Theo lệnh của bọ hung thủ lĩnh, những con bị triệu tập này không dám có chút phản kháng liền tản ra khắp khu vực băng tuyết để thăm dò.

Lại thêm mười phút, Văn Lục nhận được thông tin đầu tiên. Chỉ thấy trước mặt bọ hung thủ lĩnh hiện lên một màn ảnh lơ lửng cách mặt đất hơn một mét. Nhìn thấy màn ảnh này, Văn Lục cũng không khỏi có ánh mắt khác thường về phía co bọ hung thủ lĩnh này. Lúc ở doanh trại, Văn Lục tiện tay quẳng cho nó vài viên đan dược dành cho thú vương, không nghĩ tới con bọ hung thủ lĩnh này không những tiến một cấp mà còn có kỹ năng mới như vậy. Tiểu Nghê bị Văn Lục bỏ ở nhà bảo vệ người thân, hiện tại ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới này có một đàn em đa tài như bọ hung thủ lĩnh này cũng không tệ. Chỉ tiếc là hắn quá nhút nhát, cứ gặp lúc đánh nhau là chạy còn nhanh hơn cả tên lửa.


Trong màn hình bọ hung thủ lĩnh tạo ra, một đám người mặc đồ đỏ chót như máu đang chật vật kết trận chống đỡ một đoàn sinh vật kỳ lạ. Đám sinh vật này trong suốt, biến ảo liên tục như những bóng ma, bay tới bay lui. Càng dọa người là một bọ hung linh thú vừa bén bảng lại gần bọn họ liền bị đóng thành khối băng, rớt xuống đất tan thành mấy trăm mảnh. Nhin thấy cảnh này, đoàn người Văn Lục giật mình cái thót, dù sao con bọ hung vừa rồi cũng đã đạt tới cấp năm, tu vi lớn nhất trong số do thám mà bọ hung thủ lĩnh phái ra. Màn hình vụt tắt, bọ hung thủ lĩnh vội vàng điều khiển con khác bay tới khu vực đó, tuy nhiên lần này biết khôn không dám để con bọ hung này bén bảng lại gần.

Nhìn vào trang phục, mấy người Văn Lục liền nhận ra đám người vận đồ đỏ kia. Chẳng phải bọn họ là Huyết Tộc đệ tử sao? Thế nào mà dây dưa vào đám sinh vật kinh khủng như vậy. Đang lúc mọi người không biết phải làm thế nào, cô nàng sát thủ đứng trầm ngâm nãy giờ chợt mở miệng:

- Đám sinh vật đó được mệnh danh là “Kẻ Dọn Dẹp”. Tốt nhất là tránh xa bọn chúng một chút.

Văn Lục hứng thú hỏi:

- Nga! Giới thiệu qua một chút xem nào.

Hương không nhanh không chậm nói:


- Đám sinh vật này ở sinh ra ở phía bắc Địa Cầu Đại Hội Giới, thiên sinh ưa sạch sẽ. Do một lần trong Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, có một đệ tử bị truyền tống tới phía bắc, qua một hồi đánh nhau với linh thú, vết thương đầy mình, máu chảy rớt đầy trên băng tuyết dẫn tới sự chú ý của đám sinh vật này. Mà đệ tử nọ cũng không đơn giản, một thân bị trọng thương như vậy vẫn có thể chạy trốn về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới. Mà cũng từ lúc này, đám sinh vật này xuất thần nhập quỷ ở khắp mọi nơi, qua nhiều năm xa bắc cực, số lượng không những giảm mà còn đại tăng. đọc truyện mới nhất tại .

Ngừng một chút, Hương sát thủ tiếp tục nói:

- Không có thế lực nào nguyện ý trêu chọc tới bọn chúng, bởi vì bọn chúng coi máu là vật chất dơ bẩn, cần phải gột rửa. Do vậy những đệ tử hoặc linh thú thấy đám sinh vật này ngoài việc tận lực tránh xa, còn phải đảm bảo mình không bị xây xát để máu lộ ra ngoài. Nếu không, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Các ngươi xem, nếu ta đoán không sai thì Huyết Tộc hẳn là ở cửa khẩu này để mai phục chúng ta. Do giữa các khu vực khác nhau được ngăn cách bởi các dãy núi cao chót vót cho nên bốn cửa khẩu ở bốn hướng chính là lối đi cần phải đi qua, cho nên chỉ cần bày một trận pháp cao cấp ở cửa khẩu này liền có thể ngăn cản bất cứ thế lực nào từ phía đông chạy tới. Nhưng ngàn tính vạn tính, bọn họ lại không biết, huyết trận của bọn họ lại là thứ “Kẻ Dọn Dẹp” ghét nhất. Chuyến này Huyết Tộc đúng là vác đá tự đập chân mình rồi.

Mọi người xung quanh nghe vậy cười ha hả. Mấy tên đệ tử Huyết Tộc này nhìn đã không có chút hảo cảm, lúc này mai phục lại bị người ta tập kích, ai cũng khoái trá trong lòng.
Vân Trọng sau cả tháng dưỡng thương, lúc này đã long sinh hoạt hổ, hồi phục đầy đủ, mặt tràn ngập hứng thú hỏi:
- Cái đám “Kẻ Dọn Dẹp” gì gì đó…. Chúng lợi hại lắm à?

Hương chỉ tay lên màn hình, hơn chục người băng hiện ra trước mắt mọi người:

- Nhìn xem! Ngoài những kỹ năng phụ, "Kẻ Dọn Dẹp" có hai kỹ năng lợi hại nhất chính là thở ra hơi thở băng hàn để đóng băng đối thủ. Một vài con thì còn có thể chống đỡ, nhưng cả đám chúng nó đồng loạt phả hơi vào người thì cách cái chết không xa. Đám sinh vật này tu vi ước chừng cấp sáu cấp bảy, dựa vào số đông, dù là tu luyện giả cấp mười muốn trở ra khỏi sự bao vây của bọn chúng cũng là điều cực kỳ khó khăn. Một kỹ năng khác của bọn chúng còn đáng sợ hơn, cũng chính là kỹ năng tự hủy hoại bản thân của bọn chúng. Đám sinh vật này chỉ là một đoàn khí lưu băng hàn, chúng hoàn toàn có thể xâm nhập vào trong bản thân nhân loại hoặc linh thú để đóng băng đối thủ. Mặc dù chúng cũng chết nhưng đòn đồng vu quy tận này đủ để đối thủ hơn chúng hai ba cấp cũng phải bỏ mình, biến thành một bức băng điêu… gió thổi qua liền trở thành ngàn vạn mảnh băng vụn.


Mọi người nghe Hương nói vậy đều rùng hết cả mình. Xem ra biện pháp tốt nhất là tránh bọn chúng càng xa càng tốt. Muốn tranh đấu với bọn chúng, lợi đâu không thấy, chỉ toàn thấy hại. Văn Lục nghe xong cũng cảm khái: “Kỳ sự quả nhiên nơi nào cũng có”. Hắn lại càng kinh dị với kiến thức của cô nàng sát thủ này. Lúc trước thân là đội trưởng lại chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, quả thật đáng xấu hổ a. Cũng may Hương vốn cẩn thận, chạy khắp nơi tìm hiểu thông tin về Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, nếu không chuyến này đám người bọn họ chết thế nào cũng không biết.

Đang lúc đám người Văn Lục muốn tìm cách đi vòng qua thì tình hình biến đổi. Cũng không biết làm cách nào nhưng ngay từ lúc mấy người Văn Lục mới đến, đám đệ tử Huyết Tộc đã phát hiện ra bọn họ. Rất nhanh, cả đám còn đang chật vật chống đỡ liên tiếp đổi thế trận, di chuyển ra ngoài. Theo tốc độ di chuyển, chẳng bao lâu nữa bọn họ liền có thể kéo đám người Văn Lục xuống nước cùng. Dù sao chỉ cần vẩy một chút máu từ huyết trận của bọn chúng lên người đệ tử tu thuật, thì đám người Văn Lục có chạy cũng khó lòng thoát, kế hoạch quả nhiên độc ác.
Hương sát thủ và Văn Lục thấy vậy đồng loạt quát lớn:

- Kết hạc trận.

Lệnh vừa ra, các đệ tử tu thuật giả lập tức nghiêm túc chọn vị trí.

“Ki…í…u”

Một tiếng hạc kêu lảnh lót vang lên khắp bầu trời. Những đệ tử tu luyện phong hệ đứng ở hai cánh hạc lập tức kết ấn, đệ tử thổ hệ đều đạp mạnh chân xuống đất phát ra những tiếng nổ trầm muộn… “hạc” tung cánh bay lên bầu trời.

Những tên đệ tử Huyết Tộc vừa chạy tới ở phía dưới nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm. Vài ba tên do nhịp đấu chậm lại mà biến thành băng điêu. Tên đệ tử cầm đầu mới được thay thế của Huyết Tộc quát vang một tiếng. Theo lệnh của hắn, một loạt huyết tiễn được bắn lên trên. Xem ra bọn họ không kéo được mấy người Văn Lục xuống chịu đòn cùng là không tài nào yên lòng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận