Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 270: Lão Quỷ

Nguồn: tangthuvien


Tất cả những cây điên đều đổ dồn về tấn công nhóm người Lung Quang, trong khi đó đám cây điên không cây nào dám đi phạm vào khu vực “ăn, ngủ, nghỉ” của con linh thú họ nhà tinh tinh kia. Phát hiện ra điều này làm hai mắt Lung Quang sáng ngời, ra đòn lỡ mất một nhịp khiến một cành cây như một tia chớp len lỏi xuyên vào trong khiến cả đám người đang kết trận la ó hoảng hốt. Lung Quang một tay vẫn duy trì phun hỏa lực lượng lên bốn lưỡi đao, một tay vội chộp ra thiêu cành cây vừa thò vào thành tro.

Dốc lại tinh thần Lung Quang truyền âm ọi người:

- Di chuyển lại sát khu vực của con linh thú!

Tám người còn lại đều là những người nhanh trí, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng. Đương nhiên mọi người cũng không ngốc đến nỗi xông thẳng vào cấm địa của con linh thú, mà đứng cách mép cái hố cư ngụ của nó khoảng hai ba mươi phân, đủ để ứng phó với các tình huống nó gây ra.
Áp lực giảm hẳn…

Lúc trước phải cẩn thận đề phòng, chống đỡ công kích từ bốn phía thì hiện tại phạm vi thu hẹp hơn rất nhiều. Trong khi đó những cây điên kia dường như e sợ điều gì đó không giám bén bảng tới phạm vi hoạt động của con linh thú khổng lồ, cho nên đều dồn đống ở phía trước mặt mọi người.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ lúc đi lạc vào khu rừng quỷ dị. Chỉ cần chống đỡ một hồi chắc “lão đại” sẽ tới giải cứu. Bọn họ lại không nghĩ tới vị lão đại kia tuổi tác cũng chắng lớn hơn họ là bao nhiêu, chắc gì đã giải quyết được vấn đề đau đầu này. Bất quá mọi người đều tin tưởng trong lòng rằng có vị lão đại kia ở đâu, mọi việc liền được giải quyết ổn thỏa.
Còn chưa đợi đám người Lung Quang kịp thả lỏng chuyển đổi trận pháp để giữ sức thì một tiếng cười quái dị không kém sự u ám của khu rừng vang lên phía sau làm cả nhóm lông tóc dựng đứng:


- Cạc cạc! Lâu lắm rồi mới có nhân loại lạc vào U Minh trận của bổn tọa. Cạc… không sai. Tinh huyết mười phần sung túc, nhất định sẽ ngon miệng lắm đây… cạc cac…

Lung Quang đang điều chỉnh mọi người chuyển thế trận nghe giọng nói như u hồn đòi mạng phía sau thì quay phắt lại quát:

- Là ai?

Hắn cũng không thèm lễ phép bởi vì chỉ nghe thoáng qua đã biết khu rừng quỷ dị này là kẻ kia gây ra. Nếu là người tốt bụng thì đã mau chóng thu lại những cây điên đang cuồng loạn công kích kia rồi. Đối với kẻ có tâm hãm hại, mọi lời van xin đều trở thành niềm sảng khoái của đối phương vậy thì há gì phải làm cho hắn thỏa mãn?
Quả nhiên từ phía trái dần dần hiện lên một đám khói đen, một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn lộ ra. Tiếng nói âm trầm, mang nộ khí lần nữa vang lên:

- Hỗn láo! Từ lúc bổn tọa lập U Minh trận tới giờ chưa có kẻ nào dám láo xược với bổn tọa như vậy. Thiên đường có lối các ngươi không đi, lại bắt bổn tọa phải tiễn các ngươi xuống địa ngục.

Trong kết trận của đám người Lung Quang có hai nữ đệ tử thì một người nhìn thấy điệu bộ như ma quỷ của đám khói đen kia lập tức sợ đến chân tay bủn rủn, mặt mày trắng bệch. Trong khi đó nữ tử còn lại không ngờ vừa xé vạt áo dài quấn vào vết thương chảy máu trên tay vừa hừ lạnh một tiếng:

- Giả thần giả quỷ! Không phải lão già chết tiệt ngươi bị hủy thân xác chuyển sang yêu tu đấy chứ?

Không chỉ đám khói đen sửng sốt mà đám nam đệ tử còn lại cũng choáng váng. Người tu luyện phong thuật mặt mày nhợt nhạt thì thào nói”

- Bà cô ơi! Đừng chọc giận lão ta nếu không càng thảm lắm đấy. Từ từ tìm cách…

Nữ đệ tử không nhanh không chậm nói:


- Sợ cái mông bổn cô nương đây này. Các ngươi không nghe lão già thối tha đó nói muốn huyết tinh của chúng ta sao? Cùng lắm là chết chùm một chỗ…

Cả đám người Lung Quang miệng há to tưởng trừng muốn nhét lọt quả trứng. Cô nàng này quả nhiên cường hãn. Người tu luyện thủy hệ xưa nay thường thường nhu mì hiền dịu, ai ngờ vẫn tồn tại một ngoại lệ như vậy. Chẳng trách lúc trước nàng xung phong nhận chân “chỉ đường”. Người này lâm nguy mà tim không thèm tăng lên một nhịp vẫn bình tĩnh quan sát tình huống một cách kín kẽ như vậy.
Cô gái còn lại run lẩy bẩy ngồi dưới đất kéo kéo quần của cô nàng cường hãn lắp bắp nói:

- Nếu… nếu lát nữa con quỷ đó muốn làm nhục em, chị… chị nhớ giết em trước nha.

- Xì! Đừng kéo nữa tụt quần chị…. Hừ… em đúng là làm mất mặt tu thuật giả. Đứng lên coi nào.

Nàng nói xong giơ cánh tay băng bó ngang dọc kéo cô bé đang run lập cập đứng dậy. Đang lúc mọi người tưởng “lão quỷ” kia nổi khùng, ai ngờ đám khói đen mở cái miệng lớn cười quái dị:

- Cạc cạc… thú vị. Thật là thú vị. Không nghĩ tới tiểu oa nhi này liếc mắt qua liền nhìn ra bổn tọa bị hủy thân thể. Không sao… chỉ cần hôm nay các ngươi cống hiến tinh huyết, cộng với nhiều thiên tài địa bảo bổn tọa sưu tầm mấy trăm năm nay nhất định sẽ tu bổ một cái thân thể mới lợi hại gấp ngàn lần thân thể trước kia. Cạc cạc… tính ra bổn tọa phải cảm ơn các ngươi nha. Để tỏ lòng của bổn tọa, bổn tọa quyết định cho các ngươi chết một cách thoải mái… cạc cạc…

“Vù…”

Lão quỷ còn chưa nói hết câu, trên đầu mọi người đã vang lên tiếng xé gió cắt ngang không khí. Lung Quang biến sắc quát lớn:

- Phòng thủ phía trên!


Cả nhóm không dám chậm trễ vội vàng dồn toàn bộ lực lượng kết thành một lớp màng hình nón trên đỉnh đầu. Kết giới phòng ngự này có mũi nhọn chĩa lên trên sẽ chia đôi công kích của đối phương làm giảm lực lượng dồn lên mọi người.

“Oanh…”

Vòng phòng ngự nát bấy giòn tan như vỏ quả trứng bị cây búa nặng táng vào. Cả nhóm người cuồng phún máu nằm xụi lơ trên mặt đất. Phía trên, một bóng đen khổng lồ ầm ầm đập xuống làm cho tất cả lâm vào tuyệt vọng. Giờ đừng nói chạy thoát, ngay cả việc động đậy một ngón tay cũng là cả một vấn đề lớn lao, không nghĩ tới đòn chưa đến, chỉ lực lượng dồn tới đã đủ đập tan kết giới phòng ngự cứng rắn của cả nhóm.

- Cạc cạc… dừng… dừng lại. Con khỉ đột ngươi đừng làm tổn thương thân thể của bọn chúng. Nếu không ta lại tốn công thu thập huyết nhục lẫn lộn bây giờ. Ừm! Để xem nào, ta nên chọn thân thể là nam nhân hay nữ nhân để tái tạo bây giờ nhỉ? Cạc cạc… dùng thân thể nam nhân cũng tốt. Nữ nhân thì dùng song tu đại pháp hút khô thì đỡ phải mất công luyện chế. Cạc cạc… đúng là ý tưởng tuyệt diệu

Tiếng cười âm lãnh quái dị làm người ta cảm thấy lạnh buốt còn chưa dứt, từ phía nhóm người Lung Quang đã vang lên hai tiếng quát phẫn nộ:

- Lão quỷ! Đi chết đi!

- A…

Hai tiếng quát vang lên làm cả nhóm đệ tử tu thuật lẫn lão quỷ sửng sốt. Chỉ thấy hai vầng quang mang chói lòa một vàng một xanh biếc nháy mắt đã lão tới đám khói đen chập chờn phía trước. Ở sau, mọi người đều bi thống hét lên:

- Đừng!


**************


Mười ngày, Văn Lục bay với tốc độ chóng mặt, càng tới gần địa điểm cây tiểu kỳ đánh dấu hắn càng bất an.


“Vút…”

Một đốm lửa xé ngang bầu trời nhanh chóng bay về phía tây nam. Vòng lực lượng của Văn Lục do va chạm với không khí mà cháy hừng hực tạo thành chiếc đuôi lửa chạy dài ra phía sau. Chỉ còn cách địa điểm tiểu kỳ của Hương đánh dấu, Văn Lục bất giác cau mày dừng lại đột ngột khiến lực lượng không ổn định va đập dữ dội phát ra tiếng nổ như những tiếng sấm giữa cơn mưa giông dọa cho những tiểu linh thú sợ hãi cuống cuồng chạy trốn.

Lúc trước làm nhiệm vụ vượt cấp phá giải kết giới phong tỏa linh mạch ở Hoa Lư Ninh Bình cả tổ đội Văn Lục đều được thưởng một kỹ năng đặc biệt là nhìn thấu mọi kết giới lẫn trận pháp che giấu. Lúc trước Lung Quang có ngờ ngợ trong lòng nhưng vì cấp độ linh hồn của hắn thấp nhiều so với trận pháp cho nên bỏ qua. Nhưng Văn Lục với hồn thuật cấp tám viên mãn, cộng thêm sự trợ giúp của Bạch Y Công Chúa thì rất dễ dàng nhận ra ở phía trước là một trận pháp quỷ dị, nếu lỗ mang lao vào không những không cứu được người mà không chừng còn bồi luôn tính mạng của mình vào đó. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao chức năng liên lạc của cây tiểu kỳ giấu trên mấy người Lung Quang lại không hoạt động.

Suy nghĩ một hồi, Văn Lục đáp xuống đỉnh núi ở gần đó. Trên đường hắn đã cứu tỉnh Thanh Nhàn, Na Na và Hồng Hà vẫn còn hôn mê, tuy nhiên rất nhanh sẽ tỉnh lại. Tay phải khẽ vẫy, con bọ hung đang bò tới bò lui quanh Thanh Nhàn bị hút lại gần Văn Lục. Con bọ hung tưởng Văn Lục trừng trị nó về vụ ăn nói lề mề lần trước nên co giúm người lại. Không nghĩ tới Văn Lục không có đánh mà truyền tín hiệu tin thần tới:

- Ngươi triệu tập mấy con bọ hung khác rồi bay vào thám thính khu rừng kia cho ta.

Thấy không phải bị ăn đòn, bọ hung thủ lĩnh liền hăng hái:

- Không thành vấn đề.

Chẳng mấy chốc, theo những sóng âm kỳ lạ phát ra từ cây sừng trên đỉnh đầu con bọ hung thủ lĩnh, có hơn hai mươi con linh thú họ nhà côn trùng cấp hai cấp ba bị gọi tới. Bọ hung thủ lĩnh ra lệnh một hồi, đám linh thú kia mặc dù có chút sợ sệt với khu rừng quỷ dị nhưng vẫn cắm đầu lao tới. So với khu rừng, bọ hung thủ lĩnh trước mắt còn đáng sợ hơn. Cấp bậc đối với linh thú mà nói là cực kỳ nghiêm lệ, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh chính là điều đương nhiên, không có con nào phản kháng. Nếu tính ra, bọ hung thủ lĩnh cũng phải đạt tới cấp bảy viên mãn, nếu không nó sao có thể ngồi ở vị trí thủ lĩnh khu Rừng Đỏ lâu như vậy?
Tuy nhiên hai mươi con linh thú chạy vào khu rừng quỷ dị trước mặt liền như trâu đất xuống biển, một chút sủi tăm cũng chẳng thấy. Đang lúc Văn Lục cau mày nhăn trán thì:

“Oanh… Oanh…”

Hai tiếng nổ dữ dội vang lên, giữa khu rừng, lực lượng bị thổi tung lên trên không, tạo thành gợn sóng nhộn nhạo lan tỏa ra tứ phía, ngay cả những đám mây hoặc u ám, hoặc xanh lè trên bầu trời cũng bị đánh tan. Hai cây tiểu kỳ biến mất khỏi sa bàn của Hương, tất cả các đệ tư tu thuật không khỏi run rẩy một trận.

“Xoát…”

Văn Lục chớp nhoáng đã đứng bên cạnh Na Na đang bị hôn mê. Mộc lực lượng chạy dọc theo cánh tay phải truyền vào cơ thể nàng. Văn Tốn và Thanh Nhàn còn đang ngẩn ngơ nắm cây tiểu kỳ trong tay, không để ý tới hai mắt Văn Lục lúc này dường như phún hỏa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận