Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 258: Chạy Trốn (4)
Nguồn: tangthuvien
Ba người Hồng Hà thấy đám đệ tử tiên môn không có coi hai Long Ảnh của Văn Lục vào đâu, cả đám cười ha ha cười như được nhìn thấy cảnh ngu ngốc nhất từ trước tới giờ.
- Bệnh khác còn có cách chữa chứ bệnh ngu thì bó tay toàn tập rồi. Đám này đúng là điếc không sợ súng.
Hồng Hà bay trước hai người Thanh Nhàn và Văn Tốn khoái trí nói. Chiêu thức này của Văn Lục hắn cũng đã tận mắt chứng kiến qua, uy lực khỏi phải bàn cãi, không hiểu sao đám người kia lấy đâu ra tự tin ghê ghớm vậy, họa tới mắt còn đứng cười ha hả. Thậm chí còn có một vài tên muốn thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt lão già họ Vương nên quát lớn lao:
- Nhóc con! Nếm thử Thiết Sát Luật của bổn công tử.
Những người còn lại cũng liên tiếp rút vũ khí quát lớn, mười phần khí thế đủ cả mười:
- Đón Diệt Địa Chưởng của bản tôn.
- Ha ha… Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người rồi.
- Ai! Ta luôn hành hiệp trượng nghĩa, tích đức một đời. Hôm nay dù không muốn vẫn phải ra tay trừng trị cái ác rồi. Ai… daa… Đón một Diệt Thiên Kiếm của ta…
Đủ các loại công kích hoa lệ được phóng ra, hòng nghiền nát hai Long Ảnh của Văn Lục. Ai nấy đều hăng hái xuất hết bản lĩnh hi vọng chiêu thức của mình mới là chiêu chủ chốt để đánh tan đối thủ trước mặt Vương tiền bối, như thế chỗ tốt thật khó tưởng tượng.
Đáng tiếc, sự thật luôn phũ phàng, chỉ thấy hai Long Ảnh gầm thét, giương móng vuốt với hỏa quang bừng bừng quấn quanh đỏ rực chụp tới. Hai Long Ảnh, hai trảo liền xé nát toàn bộ công kích của đám đệ tử tiên môn. Đám người này cho dù thiên tài cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh, tương đương với cấp bảy tu thuật giả là cùng, há có thể đón đỡ được lực lượng của Văn Lục kết hợp với lực lượng của thanh đại đao có Bạch Y Công Chúa tọa trấn bên trong?
Hai Long Ảnh như hai cơn cuồng phong cuốn qua, hơn ba mươi đệ tử tiên môn còn chưa hiểu tình huống ra làm sao đã thành bụi lả tả rớt xuống. Thậm chí còn có kẻ trong khoảnh khắc bị nghiền nát, trên mặt vẫn còn mang nụ cười đắc ý, hiển nhiên còn đang nghĩ chiêu thức của mình đủ bóp nát hai Long Ảnh của đối phương.
Ba người Hồng Hà sợ ngây người, mỗi lần trứng kiến chiêu thức này, cảm giác áp lực từ tận trong linh hồn áp bức ra khiến người ta không thở nổi. Đấy là Long Ảnh không nhằm vào mình, nếu là mục tiêu của nó chắc muốn động đậy cũng đã vô vàn khó khăn chứ đừng nói có dũng khí đối chiến.
Bên kia phía đệ tử tiên môn còn choáng váng hơn, lão già Vương thúc giật mình cái thót, không chút suy nghĩ quay thanh cự kiếm bỏ chạy. Lão già này dù sao cũng là lão quái vật sống hơn bốn trăm năm, cáo già thành tinh. Lúc trước mặc dù cũng nghi ngờ Văn Lục sử dụng cách thức “thùng rỗng kêu to” đánh lừa bọn hắn. Nhưng tới khi đối chiến thực tế lão vẫn không có hùng hổ ra tay mà đứng trầm ngâm quan sát, để đám đệ tử tiên môn lên thử chiêu. Đối với hắn mà nói, đám đệ tử tiên môn này chẳng khác viên đá dò đường là bao, chết bao nhiêu cũng chẳng quan trọng.
Nhưng mà kết quả xảy ra làm lão sợ ngây người, tự hỏi với thực lực lúc toàn thịnh nhất của mình mặc dù cũng tuyệt sát đám đệ tử tiên môn trước mắt nhưng không thể nào gọn gàng sạch sẽ như vậy, hơn nữa đáng sợ là thế công của hai Long Ảnh vẫn không dứt, lực lượng vẫn đủ mười phần hùng hổ uốn lượn chớp mắt đã lao tới.
Năm mươi người, thoáng chốc đã bị giết mất ba mươi tư người, còn lại mười sáu người còn đang run như cầy sấy đứng trên thanh kiếm tiên của lão già họ Vương. Đám này chính là những người thân mang nhiều kinh nghiệm, không có bị xúc động như đám “công tử thế gia” kia, cho nên vẫn đứng lại không có tham gia công kích hai Long Ảnh. Thật không ngờ hành động này lại vớt về cho bọn họ cái mạng, khiến cả đám lúc này vừa mừng vừa sợ. Lại nhìn dáng vẻ hoảng sợ chật vật điều khiển thanh kiếm tiên chạy trốn của lão già họ Vương phía đầu mũi kiếm, cả đám liền thấy không ngờ lão già này hiện tại mới “đáng yêu” làm sao, làm ra phản ứng cực kỳ thông minh… thực hiện kế thứ ba mươi sáu… “chuồn là thượng sách”. Không ai nghĩ tới trong đám tu thuật giả Đại Việt lại ẩn núp một quái vật hình người như vậy, ngay cả hạ tiên cũng bị dọa cho chạy chối chết. Không chạy ư? Nói đùa à? Ngay cả trong lúc toàn thịnh cũng chưa chắc đối công cùng người ta, không chạy mới chính là kẻ ngu ngốc.
Con mồi, lập tức trở thành bác thợ săn…
Văn Lục cũng không ngờ lão già họ Vương này làm ra phản ứng nhanh chóng như thế, cứ nghĩ đối phương sẽ lên ứng chiến thì nhất định sẽ cho lão bỏ xác nơi này. Chỉ thấy khóe miệng Văn Lục khẽ nhếch:
- Muốn thi chạy sao?
Hai Long Ảnh phía trước đang gầm rống, mặt đất cùng cây cối phạm vi mấy ngàn mét đều rung rinh như động đất. Chim chóc cùng muôn thú run rẩy quỳ rạp dưới mặt đất không dám ngóc đầu lên. Hai tay kết ấn, hai Long Ảnh lập tức luốn lượn quanh, chớp mắt đã nhập lại thành một, quay đầu bay vút về phía sau. Long Ảnh lớn gấp đôi lúc trước này bay tới quấn lấy đám người Na Na rồi lập tức bay trở lại, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mà Văn Lục đứng điềm tĩnh ở nơi ba mươi tư đệ tử tiên môn tham chiến cũng không nhàn rỗi, những ngọc bài cùng những đồ vật không bị lực lượng Long Ảnh nghiền nát liền bị hắn thu lại, vừa lúc Long Ảnh bay tới, đầu Long Ảnh chúc xuống đón lấy hai chân hắn, cả người cả Long Ảnh chớp mắt đã biến mất cuối chân trời…
…
Hướng tây, cách Rừng Đỏ khoảng bốn mươi ngàn km, đã là ngày thứ hai kể từ lúc lão già họ Vương chạy trốn. Trên bầu trời, một ánh sáng như lưu tinh bay vút qua, một số linh thú phi hành không tránh kịp liền bị xiên nổ tan xác làm nơi đạo ánh sáng này bay qua lâm vào nhốn nháo.
Chưa tới ba nhịp hô hấp, lại một cơn cuồng phong vô hình xẹt ngang bầu trời, uy áp tràn ngập khiến cả đám linh thú trên không toàn bộ rớt xuống mặt đất, những con đã ở sẵn trên mặt đất thì đều run lẩy bẩy, con nào núp được liền chui hết vào hang hốc, con nào không kịp chỉ còn cách ôm đầu quỳ mọp ở đó.
Cả Văn Lục lẫn lão già họ Vương đều có cách thức ẩn nấp cao tay, cho nên để mà truy theo hai người này đều là điều cực kỳ khó khăn, nhất là đối với đám đệ tử tham gia Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả hiện tại.
Lúc trước, lão già họ Vương dựa vảo ẩn ký lực lượng trên người Na Na để truy theo Văn Lục làm hắn cau mày nhăn trán hồi lâu cũng không hiểu làm sao với tốc độ cao của mình vẫn bị lão già đó bám sát.
Hiện tại lão già họ Vương lại bị truy sát ngược lại, lão cũng nhăn mặt như quả mướp đắng lầm bầm chửi bới hồi lâu. Lão cực kỳ không hiểu tại sao Văn Lục có thể truy tung được lão dù là lão đã dùng nhiều cách để thay đổi phương hướng, cùng ẩn nấp để hòng cắt đuôi nhưng tất cả đều vô dụng.
Phía sau, đám người Hồng Hà đang cưỡi trên lưng Long Ảnh hứng thú nhìn con vật giống con bọ hung bằng nắm tay đang bò đi bò lại, Thanh Nhàn đang chăm sóc Na Na hai mắt sáng ngời, miệng nhỏ thốt lên:
- Con linh thú này thật ngộ à nha. Cả đàn đều là con to lớn sao nó chỉ vừa bằng nắm tay vầy nè?
Hồng Hà vươn bàn tay thô ráp to lớn của hắn túm lấy con linh thú cười ha hả:
- Không biết lão đại bắt được con này lúc nào nhỉ?
Nói đoạn giơ hai ngón tay sờ mó khắp người con linh thú, Văn Tốn ở bên cạnh giơ chân đạp cho hắn một cái nói:
- Bỏ cái tay thúi ngươi ra, ngươi túm vào cái “râu” nó như thế thì nó truy tung lão già kia làm sao?
Hồng Hà đỏ mặt hậm hực nói:
- Cái này đâu phải cái “râu”. Ta nhìn kiểu gì cũng giống cái sừng con tê giác…
Văn Lục đứng phía đầu Long Ảnh quay lại cười cười:
- Ngươi bỏ xuống đi, nếu không ta mất dấu bây giờ.
Hồng Hà liền nghe lời không nghịch ngợm con linh thú, bỏ nó xuống lưng Long Ảnh. Con linh thú này vừa được thả liền cuống quýt chạy chốn phía sau Thanh Nhàn, giương cặp mắt tròn xoe oán hận nhìn Hồng Hà khiến hắn thấy vậy cười khoái trí. Lúc trước, con vật này cũng là kẻ đầu tiên phát hiện ra đám người Văn Lục trong Vụ Ẩn, và cũng là kẻ ra lệnh “bắn pháo” công kích. Từ lúc Văn Lục rời đi liền biết kẻ này hữu dụng, quả nhiên khỏi cần lưu ẩn ký trên người lão già họ Vương vẫn có thể truy tung cực kỳ hiệu quả.
Bât quá phía trước lão già Họ Vương lại không nghĩ thế, lão trừng mắt quay sang đám đệ tử tiên môn quét qua quét lại một lượt. Trên người mình không thể nào có ẩn ký, vậy thì chỉ có ở trên đám người này thôi, nếu không làm sao đám người Văn Lục có thể tuy tung chính xác như vậy?
Hơn nữa lúc sau mấy ngày chạy chối chết, lực lượng của lão cũng suy yếu cực độ, cứ đà này chẳng bao lâu nữa sẽ bị tóm gọn. Nhưng nếu…
Nghĩ tới đây hai mắt hắn sáng ngời, vươn tay chụp lấy một tên đệ tử còn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Tên kia đột ngột bị túm lấy liền kinh hãi nói:
- Tiền bối… đây là…
Lão già họ Vương nhếch miệng cười:
- Không có gì? Chỉ là ta cần mượn lực lượng của ngươi một chút.
Tên đệ tử kia nghe vậy thở phào nói:
- Hiện tại chúng ta đều ngồi chung thuyền, đóng góp sức lực là trách nhiệm của vãn bối…
Còn chưa đợi hắn nở nụ cười lấy lòng, chỉ nghe “bụp” một tiếng, cả người tên đệ tử đã bị lão già đập xuống bề mặt thanh kiếm tiên khổng lồ khiến huyết nhục nổ tung tóe. Đáng kinh ngạc là toàn bộ xương cốt lẫn máu huyết nhộn nhạo thành một đống không ngờ từ từ “ngấm” vào thanh kiếm tiên, vừa lúc này tốc độ của thanh kiếm cũng tăng lên đáng kể.
Sợ ngây người…
Cả đám đệ tử còn lại đều mặt mày xanh mét run lẩy bẩy nhìn lão già họ Vương như nhìn thấy quỷ. Một hai kẻ gan dạ không nói lời nào lập tức phi thân nhảy ra ngoài khỏi thanh kiếm tiên.
nguồn
Đáng tiếc, người vừa nhổm lên đã bị đánh bật ngược trở lại lăn lông lốc trên bề mặt rộng lớn của thanh kiếm, sau đó cả đám liền thấy toàn bộ cơ thể không tài nào nhúc nhích được, ngay cả quyền phát âm cũng không có. Tới đây cả đám mặt đều như tro tàn. Một số đệ tử quyết liệt muốn tự bạo cũng phát hiện ra mình không cách gì điều động được lực lượng thì càng thêm tuyệt vọng, cảm giác ngồi chờ chết tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Văn Lục bay phía sau càng ngày càng kỳ quái. Cứ thỉnh thoảng sắp tóm được đối phương thì lại thấy tốc độ của đối phương đột ngột tăng mạnh làm hắn chậc chậc lấy làm kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...