Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 255: Chạy Trốn(1)
Nguồn: tangthuvien
Tên Vương thúc vừa giận dữ quát lên, trong hàng ngũ đệ tử tinh anh tiên môn lập tức một trận nhốn nháo:
- Không phải chứ? Thiếu chủ, con minh chủ đại nhân như thế nào lại là con của Vương trưởng lão?
- Trời! Tin tức tày đình a.
- Hừ! Còn không phải lão già họ Vương này hú hí với tiểu thiếp của minh chủ đại nhân đẻ ra cái tên nghiệp chướng Vương Thập Lăng sao. Nếu không đời nào lão già họ Vương này chịu hao tổn tu vi từ tiên giới chạy xuống đoạt đoạt lấy một cái xác đi theo bảo vệ Vương Thập Lăng chứ?
- Quả nhiên là lợi hại! Chỉ đáng tiếc inh chủ bị người ta đội cái mũ xanh lên đầu mà không hề hay biết.
- Ngu ngốc! Chỉ cần hai tên họ Vương đó chết vào tay tu thuật giả Đại Việt thì thế lực Thanh Vân Môn của chúng ta lên cầm đầu rồi. Còn thương xót bọn họ cái rắm,… ngươi đúng là đầu heo… Minh chủ ư? To lắm sao, bằng một cái móng tay của mấy người tới từ tiên giới à? Nếu không phải tên minh chủ kia có một vị thiên quân đỡ đầu thì hắn leo lên được cái ghế đó ngồi chắc?
…
Đám đệ tử tiên môn chụm đầu vào nhau rì rầm, ánh mắt chốc chốc lại quái dị nhìn tên Vương thúc đang bừng bừng lửa giận cầm kiếm đứng nhìn về phía nhóm người Văn Lục. Mặc dù những đệ tử tiên môn này truyền âm để nói truyện, tuy nhiên với đẳng cấp linh hồn thấp kém thảm thương của bọn họ, Văn Lục cũng không khó khăn để nghe rõ bàn luận của cả đám. Nhìn tên Vương thúc trước mặt Văn Lục không khỏi nhíu mày.
Từ trước tới nay tu chân giả luôn luôn mưu mô xảo trá, lừa lọc lẫn nhau, Văn Lục cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng mà tới Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cả ma môn và tiên môn đều xử dụng những biện pháp không trong sáng như hiện tại thì Văn Lục cũng không khỏi nổi sát tâm trong lòng.
Theo tin tình báo của Hương sát thủ thì ở phía bắc đã bị đệ tử tinh anh ma môn chiếm đóng. Hơn nữa có một tin tức cực kỳ quan trọng là trong hàng ngũ của đối phương có một kẻ tu vi cực kỳ cao thâm, ngay cả mấy đệ tử tu thuật giả được Hương cử đi thăm dò cũng không cách nào xác định được tu vi kẻ nọ. Theo những người thăm dò thì áp lực mà kẻ kia gây ra không thua kém gì Văn Lục, thậm chí còn có phần hơn. Nhất là những hành động quái dị của kẻ nọ không thể nào giống một người dưới sáu mươi tuổi được. Dựa vào những điều này, Văn Lục tin tưởng nếu không có dối trá trong đó thì đánh chết hắn cũng không tin.
Hiện tại lại thêm tiên môn “lòi” ra một lão già bất tử từ tiên giới chạy xuống lại càng làm Văn Lục thêm đề phòng.
Thực tế cái gọi là Tiên Giới chính là một không gian độc lập do mấy lão bất tử tu vi cao thâm của tu chân lập nên để tụ tập những tu chân giả có cấp bậc đại thừa trở lên. Lý do phải lập nên tiên giới cũng không có gì là bí mật. Giữa các thế lực tu luyện giả trên trái đất đã lập nên quy ước là những cường giả không được phép nhúng tay vào cuộc sống của dân thường cũng như của những tu luyện giả cấp thấp. Do vậy mới có tình huống những kẻ phi thăng lên tiên giới thì không có cách nào trở về trái đất.
Tuy nhiên quy ước dù sao cũng chỉ là vật chết, người ta lén lút về thì cũng chẳng có ai bắt bẻ được, cũng như các thế lực khác cũng có “giới” riêng của mình vẫn thỉnh thoảng cử người về trái đất để tham dự vào một số sự kiện. Tương tự như vậy những kẻ tu luyện ma công cũng có giới riêng gọi là Ma Giới. Nơi cư trú của cao tầng Huyết tộc gọi là Huyết Giới, nơi “các chúa” ở gọi là Thánh Quang Giới…
Dựa vào Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư Văn Lục còn phát hiện ra một bí mật nữa chính là ngoại trừ tu thuật giả do có Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ cùng các trưởng lão dụng thế giới lực của mình tạo nên một không gian riêng biệt tách hẳn khỏi không gian ngũ hành thì các “giới” của các thế lực khác vẫn nằm trong không gian ngũ hành. Nói cách khác, tiên giới chẳng qua chỉ là một hành tinh có sự sống cao cấp gấp ngàn vạn lần so với trái đất. Theo thước đo chuẩn là dùng dải ngân hà thì Tiên Giới nằm ở một khu vực cách trái đất cách mấy ngàn dải ngân hà mà thôi. Cái gọi là phi thăng chẳng qua chỉ là một loại truyền tống cưỡng chế một chiều.
Tuy nhiên cái gọi thấp cũng có cái sướng của thấp, cứ nhìn tình hình hiện tại của Văn Lang Thiên thì thấy mấy cái Tiên Giới, Huyết Giới, Thánh Quang giới…. còn hạnh phúc chán, không phải lo đấu với đám Không Tử biến thái đến sứt đầu mẻ trán như các vị tiền bối trên Văn Lang Thiên.
Lúc này, tên Vương thúc tới từ “Tiên Giới” kia hai mắt đỏ bừng căm hận nhìn nhóm người Văn Lục, tay phải cầm thanh kiếm từ từ bước tới, giọng khàn khàn quái dị:
- Đám nhóc con các ngươi quả là to gan. Đáng lẽ ra hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cái chết thống khoái. Nhưng mà các ngươi dám diệt sát con trai ta, tội to bằng trời như vậy thì các ngươi chuẩn bị tinh thần chịu mọi thống khổ gấp trăm ngàn lần so với địa ngục đi.
Văn Lục đứng xa xa gần nơi mạng nhện bị thiêu cháy hiện tại cũng cực kỳ tức giận nói:
- Giết người của bọn ta thì được, giết con ngươi thì lại phải đeo cái biển “tội to tày trời” sao? Ở đâu có luật lệ buồn nôn như vậy?
- Hừ! Già mồm cãi cố! Lão tử nói ngươi có tội chính là… có tội. Không phải biện minh này nọ. Luật lệ sao? Lão tử chính là luật lệ, kẻ nào trái ý ta thì chỉ có con đường… chết.
Lão già họ Vương chưa nói hết câu, khuôn mặt từ hình dạng thanh niên bỗng chốc trở nên già nua khô quắt.
Đám người Hồng Hà đứng phía sau nghe vậy nều động nộ, Hồng Hà đỏ mặt bừng bừng chỉ tên Vương Thúc:
- Lão già! Ngươi muốn chết! Nghĩ mình là ai chứ?
- Là ai? Ha ha! Lão tử chính là trời, mà các ngươi chẳng qua chỉ là đám nhóc miệng còn hôi sữa đã đòi đứng trước mặt lão tử khoa chân múa tay? Vậy thì đi chết hết cả đi!
Còn chưa nói hết câu, lão già họ Vương đã dậm mạnh chân phải xuống mặt đất, trong nháy mắt cả người đã xuất hiện trước nhóm người Văn Lục, thanh kiếm chỉa ra, hơn ba ngàn mũi kiếm khí bung ra chói lòa, phong tỏa toàn bộ khu vực trước mắt nhóm người Văn Lục.
Ở phía sau, đám đệ tử tiên môn không ngừng cười lạnh.
- Đám người này điên cả rồi. Gan to hơn ngực mà, dám ngộ sát con trai của Vương tiền bối, đúng là không biết sống chết.
- Cái tên “vác kiếm” của tu thuật giả tới chúng ta còn e ngại một chút. Đáng tiếc, chỉ với mấy tên đệ tử ranh con này còn chưa bõ cho Vương tiền bối xuất kiếm.
- Ta nghĩ đám người này nhiều lắm kháng cự được ba chiêu liền bị tuyệt sát.
- Hừ! Ngươi sai rồi! Vương tiền bối mặc dù để thi triển pháp môn để đoạt xác, tu vi đại giảm nhưng linh hồn, cùng tâm cảnh của tiền bối vẫn giữ nguyên xi. Đó là hạ tiên đó nha, lĩnh ngộ phép tắc của tiền bối gấp cả ngàn lần những lão già có tu vi đại thừa, để đối phó những đệ tử tầm thường này há lại phải dùng tới ba chiêu?
- Phải! Ngươi nói có lý! Chỉ cần sử dụng một chút quy tắc thiên đạo liền đem đám người này hành hạ dễ như trở bàn tay.
- Ừm! Như vậy năm nay giải nhất Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả hẳn là vào tay tiên môn chúng ta rồi.
- Hừ! Các ngươi đừng có chủ quan, chẳng phải lúc trước chỉ có một con nhóc thôi đã làm mười người huynh đệ các ngươi bỏ mạng sao. Ta thấy cái tên có thanh đại đao sau lưng kia không chừng còn ghê ghớm hơn.
- Ghớm cái đầu ngươi! Ta đoán vừa nãy là do Vương tiền bối không muốn lộ ra thân phận cho nên mới không trổ ra hết thực lực, nếu không con ranh đó làm sao mà đả thương huynh đệ chúng ta được. Hiện tại không nói Vương tiền bối vì thù giết con có thể dốc ra mười hai thành lực lượng, một đám đệ tử chưa tới ba mươi tuổi liệu kháng cự được bao lâu?
Cả đám đệ tử tiên môn đang bàn tán sôi nổi, ở phía này cuộc chiến cũng đã diễn ra. Nhìn những kiếm ảnh chớp mắt lao tới khuôn mặt Văn Lục vẫn không có chút ba động, tay phải nhẹ nhàng nắm chuôi đại đao sau lưng.
- Ngao….
Một con rồng đỏ chót như lao ra từ thanh đại đao, uốn một vòng trước mặt mọi người khiến những mũi kiếm khí lao tới liền như trâu đất xuống biển, ngay một chút tăm hơi cũng không có khiến mọi người choáng váng. Không chỉ đê tử tiên môn đang toe toét cười liền há mồm khó ngậm lại, mà ngay cả lão già họ Vương cũng vội vàng nhảy về sau. Tình huống này giống như ngàn vạn mũi tên được bắn tới hòng xuyên địch thủ ra thành tổ ong thì bỗng nhiên xuất hiện một vị tướng quân khẽ đảo lá cờ liền đem ngàn vạn mũi tên thu gọn, muốn bao nhiêu choáng váng liền có bấy nhiêu.
Thừa cơ “chó rớt xuống nước” mà đánh chính là phong cách của Văn Lục xưa nay. Hiện tại cũng không ngoại lệ, nhìn thấy tên họ Vương và đám đệ tử tiên môn giật mình, Văn Lục liền không do dự, một đao chém xuống, Long Ảnh Hóa Hình thứ hai gầm rống lao ra, dọa ặt đám đệ tử tiên môn một mảng xanh lét. Cái gọi là thiên đạo đối với tu thuật giả có lực lượng Mầm Thế Giới mà nói chính là ảnh hưởng quá ít. Nhất là cái tên họ Vương trước mắt tu vi hao tổn, tính ra cũng chỉ ngang bằng với đệ tử tu thuật cấp tám, Văn Lục há lại để trong mắt?
Đang lúc Văn Lục dự tính kết hợp với hồn thuật ra đòn sát thủ, thì phía sau vang lên tiếng gọi hoảng hốt của Thanh Nhàn:
- Lão đại! Na Na không ổn. xem tại
Để mặc hai Long Ảnh hoành hành, Văn Lục thoáng chốc đã đứng bên cạnh mọi người, nhìn Na Na hỏi:
- Nàng làm sao?
Thanh Nhàn ngước lên đầy lo lắng nói:
- Mộc lực lượng trong người nàng cạn kiệt không còn chút nào. Thân thể lại bị độc tố không xác định đang lan tràn hòng phá hủy, ta có dùng thủy lực lượng chữa trị nhưng hiệu quả có vẻ xấu đi.
Văn Lục cau mày:
- Xấu đi là đương nhiên rồi! Nàng truyền thủy lực lượng vào càng khiến độc tố lan nhanh hơn.
Nói đoạn không chút ngân ngừ, Văn Lục thả lực lượng lan ra bao phủ lấy mọi người, chớp mắt đã phóng vút về phía đông bắc. Lão già họ Vương đang trợn trừng mắt giơ thanh kiếm chống đỡ bỗng nhiên hai Long Ảnh tiêu thất thì ngẩn ra. Tiếp đó đỏ bừng mặt quát lớn:
- Đứng lại! Ai cho các ngươi chạy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...