Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 241: Khai Hội (1)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại khu vực vừa diễn ra cuộc đụng độ “kinh tâm động phách”, ngoại trừ đám tinh anh Huyết Tộc xám xịt trở về dinh thự thì các thế lực vẫn còn bàng hoàng đứng lại tụm năm tụm bảy bàn tán. Ban đầu mọi người đều nghĩ vị trưởng lão nào đó của tu thuật Đại Việt vi phạm nguyên tắc mà ra tay với đám hậu bối. Nhưng mọi người đều không nghĩ ra được chỉ một thanh niên cùng một thanh kiếm liền làm điên đảo cả Huyết Tộc. Điều này làm ọi tu luyện giả có mặt quan sát không khỏi bị đả kích mạnh mẽ. Chỉ riêng một nhóm nữ đệ tử đã làm mọi người kinh ngạc tột độ như vậy, hiện tại thêm có một người thanh niên trẻ tuổi lập tức đem Huyết Âm, đối tượng bài danh thứ ba trong thế hệ tu luyện giả trẻ tuổi biến thành bột phấn… Như vậy nếu để hết đám thanh niên chiếm tới bảy mươi phần trăm của đội hình tu thuật Đại Việt kia ra thì khủng bố cỡ nào, mọi người đều không giám nghĩ. Lúc này ngay cả các thế lực lớn tràn ngập tự tin với kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này cũng không khỏi hoang mang. Nhớ lại một kiếm vừa rồi của người thanh niên mặc trang phục màu trắng, cả đám bất chi bất giác lại rùng mình mấy lượt. Nhất là đám tinh anh của ma môn lại càng run rẩy. Cũng may hôm nay tên cầm đầu Ma Lang bỗng nhiên hiền lành, nếu không cả đám chắc chết thế nào cũng không biết.
Ở lẫn giữa nhóm tu luyện giả yếu ớt đứng ở vòng ngoài, một người khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen, lưng đeo một thanh đại đao cau mày đảo mắt qua các thế lực đang đứng bàn luận. Lại nhìn nhóm người Huyết Tộc rời đi, hai mắt người thanh niên lần đầu tràn ngập sát khí. Từ khi bước chân lên con đường tu thuật tới nay, chưa lúc nào Văn Lục cảm thấy mình lại bị dục vọng ham muốn chém giết nổi lên bừng bừng như hiện tại.
Na Na và Hương sát thủ không chỉ là đồng đội đơn thuần mà chính là những người đồng sinh đồng tử với hắn. Hiện tại lại bị đám người kia vô lý đả thương trầm trọng tới vậy, là người tâm bình khí hòa như Văn Lục cũng không khỏi nổi lên sát tâm đối với đám người trước mặt.
Bên góc đối diện, Trần Tiêu đang lạnh lùng ôm kiếm đứng phía sau đám tu luyện giả nghe nghóng tình hình. Nhìn sang liền thấy Văn Lục đã lặng lẽ đứng đó, Trần Tiêu khẽ gật đầu chào. Thì ra, ngay từ lúc nhóm đệ tử nữ bị bao vây, Hương đã vạch ra một kế hoạch. Khi nhìn thấy Ma Lang và Huyết Tộc vào hùa ức hiếp nhóm người mình, lại thêm thánh nữ của Thánh Quang, một con người đại diện cho nhân ái cũng chỉ lạnh lùng đứng bên ngoài xem náo nhiệt Hương liền biết dù nhóm người các nàng có cường công cũng không cách gì trốn về được dinh thự. Mà cho dù có chạy về tới nơi thì trong số các nàng cũng phải vài người vĩnh viễn nằm lại.
Đấy là còn chưa tính tới tình huống các thế lực đứng ngoài thừa cơ bỏ đá xuống giếng, đồng loạt ra tay giúp Huyết Tộc chế ngự các nàng. Không chỉ ma môn mà ngay cả tiên môn hay Thánh Quang, Hương cũng không hoàn toàn tin tưởng bọn họ chỉ đứng xem náo nhiệt mà không có chút ý đồ ra tay nào. Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này hầu như đám tu luyện giả đều không coi hai chữ “liêm sỉ” ra làm sao, cả đám đều là mặt dày siêu cấp, vô sỉ… vô địch, bắt nạt một nhóm nữ tử vẫn ha ha cười đắc ý.
Muốn đột phá vòng vây, không thể nào lại chạy về hướng dinh thự của Đại Việt được. Bởi vì kẻ ngu cũng biết phải bố trí hướng đó chặt chẽ hòng không để các nàng chạy thoát. Mà cho dù các nàng có chọc thủng vòng phòng ngự hướng đó thì cũng dồn các thế lực còn lại đang trong tình thế xem náo nhiệt bắt buộc phải ra tay.
Bởi vậy Hương mới ra lệnh cho đám người Na Na tấn công vọt ra hướng đối diện với dinh thự của Đại Việt làm cho đám người Huyết Tộc ngẩn ngơ một hồi, đủ thời gian cho Hương và nhóm nữ đệ tử lập thành kết trận.
Tuy nhiên con át chủ bài của nàng không phải là cái trận pháp có sức phòng ngự kinh người này. Mọi người trẻ tuổi chỉ nhớ cô nàng khả ái nhỏ tuổi Nguyệt có một chiêu Kích Khởi Tâm Ma vô cùng kinh khủng, nhưng không ai để ý tới nàng cũng là một người có linh hồn cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ riêng Hương đi theo vị lão đại Văn Lục một thời gian liền biết được tác dụng lớn lao của việc sử dụng lực lượng linh hồn vô hình vô ảnh này.
Lúc trước đám đệ tử nữ và ngay cả Nguyệt cũng có thắc mắc tại sao Hương không ra lệnh Nguyệt thi triển chiêu thức Kích Khởi Tâm Ma lên người cái tên đáng ghét Huyết Âm kia. Với cái tên xuốt ngày chém giết này, nhất định tâm ma của hắn sẽ cực kỳ khủng bố đủ để làm Huyết Âm chết một cách thảm hại.
Bất quá trong mắt Hương lại nhìn ra tình huống khác. Không nói trên người Huyết Âm có pháp bảo phòng ngự linh hồn hay không, cho dù có thi triển Kích Khởi Tâm Ma làm cho Huyết Âm chết thảm ngộ nhỡ chọc điên đám tinh anh Huyết Tộc cùng đám thế lực đứng bên ngoài vậy thì các nàng có lẽ còn chết trước cả Huyết Âm. Việc không chắc chắn, một sát thủ thông minh như nàng sẽ không bao giờ làm. Bởi vậy nàng ra lệnh cho Nguyệt thi làm một việc khác. Không sai… chính là chiêu mà Văn Lục quen dùng nhất, thôi miên.
Với linh hồn mạnh mẽ của Nguyệt, chỉ cần người có linh hồn cấp sáu trở xuống, nàng hoàn toàn có thể dùng cổ cầm khiến cho đối thủ hoàn toàn nghe theo lệnh của nàng. Lần đầu chống đỡ, Nguyệt liền làm cho đám Huyết Tộc cùng đám thế lực đứng bên ngoài phải tập chung chú ý lên người nàng. Mà ở lần chống đỡ thứ hai, trong vô số những tia sóng âm bung ra như những dải vải, Nguyệt đã lén bắn ra một tia sóng âm, một tu luyện giả cấp ba đứng vòng ngoài cùng quan sát liền bị trúng chiêu. Người nọ không nói không rằng trong lúc đám người khác còn đang chú ý tới trung tâm cuộc chiến đã lẻn đi về phía dinh thự Đại Việt trú ngụ.
Hương biết Văn Lục còn đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng nên nàng không thể nào đánh động hắn. Vậy chỉ còn Thủ Hộ Giả Lê mới có thể nhanh chóng cứu các nàng. Do vậy tên tu luyện giả kia vừa thông báo xong Thủ Hộ Giả Lê đã bừng bừng lửa giận lao vút tới, vừa kịp cứu được các nàng từ quỷ môn quan trở về.
Kế hoạch nhìn qua tưởng chừng rất đơn giản, bất quá có thể bình tĩnh trong tình huống vừa giận vừa sợ như vậy để vạch ra kế hoạch này thì nó… không đơn giản chút nào rồi.
Chỉ là Hương không biết Văn Lục đang trong lúc tu luyện hồn thuật khẩn yếu thì tia liên lạc vô hình giữa các thành viên trong tổ đội liền báo động cho hắn biết Na Na và Hương đang gặp nguy hiểm. Văn Lục cũng bất chấp bỏ qua cơ hội tu luyện này chạy tới, vừa lúc gặp Thủ Hộ Giả Lê tiêu diệt Huyết Âm.
Mặc dù việc lĩnh ngộ “tâm cường giả” bị cắt đứt, nhưng Văn Lục vẫn có một chút thu hoạch. Nếu là trước đây, Văn Lục nhất định sẽ cho đám người Huyết Tộc một đao diệt sạch, gọn gẽ. Kẻ đụng tới người thân, đồng đội của Văn Lục, Văn Lục nhất định sẽ không để hắn sống. Người thân, đồng đội là nguyên tắc, cũng là giới hạn cuối cùng của hắn, người nào bước qua liền trở thành kẻ địch của Văn Lục, không chết không thôi.
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt Văn Lục vẫn tràn ngập sát khí, chỉ là nó không vội bộc phát mà đang đợi thời cơ. Không sai, Văn Lục đoán chắc khi Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả diễn ra, nó sẽ không yên bình như trong tưởng tượng. Lúc đó đám đệ tử các thế lực hoàn toàn có thể buông tay mà chém giết. Cái pháp quy “điểm tới là dừng” đều là trò hề từ lâu lắm rồi.
Lúc này mà giết tất cả tinh anh của Huyết Tộc hiển nhiên sẽ làm náo loạn một hồi, thậm chí tu thuật Đại Việt có thể bị đồng loạt các thế lực khác vì sợ hãi mà bỏ phiếu trục xuất. Trong khi đó đối tượng Văn Lục “chiếu cố” không chỉ có tinh anh Huyết Tộc. “Người bất nhân… đừng trách ta bất nghĩa”.
“Tâm cường giả” không phải là một tên điên, trời không sợ, đất không kiêng, bất cứ chỗ nào cũng bừng bừng như một thằng ngốc lao vào.
Văn Lục lặng lẽ quay lưng trở về dinh thự. Ở phía sau, một áp lực từ từ bay tới, ầm ầm đổ tới khiến cả đám tu luyện giả còn tụ họp không tự chủ được đồng loạt quỳ xuống, một tiếng quát vang lên:
- Kẻ nào! Là kẻ nào dám giết tinh anh Huyết Tộc ta. Mau ra đây nạp mạng cho lão phu…
Tiêng quát vang dội, tất cả các tu luyện giả đều mồ hôi vã ra như tắm, tay chân không ngừng run rẩy. Chỉ riêng có một số kẻ là vẫn không coi áp lực khủng bố đó vào đâu. Trong đó có hai người lặng lẽ trở về dinh thự của Đại Việt, một kẻ ôm kiếm, một kẻ đeo đại đao sau lưng.
Nhìn Trần Tiêu vẫn bình thản nhẹ nhàng bước đi trong áp lực của lão bất tử Huyết Tộc phía sau, Văn Lục hòa ái liếc nhìn qua không khỏi tán thưởng. Tâm cảnh của cái tên cuồng tu luyện này lại tiến thêm một bước rồi. Văn Lục là dùng linh hồn mạnh mẽ của mình bao phủ toàn thân khiến cho áp lực của đối phương không có chút ảnh hưởng đối với hắn. Mà Trần Tiêu bên cạnh lại dùng tâm cảnh vững chắc của mình, không coi đối thủ “già lão” kia vào trong mắt. Từ lúc tiêu diệt được tâm ma, tâm cảnh của tên biến thái này ngày tiến ngàn dặm, Văn Lục cũng tự thẹn không bằng, có khi cả tu luyện giả ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả này đồng loạt chết bất đắc kỳ tử không khéo tên suốt ngày ôm kiếm này cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.
Quả nhiên không lâu sau, trước cổng dinh tự của tu thuật Đại Việt đã ầm ầm nổ tung. Tất cả các tinh anh tu thuật trẻ tuổi Đại Việt đang trong tu luyện đồng loạt bị đánh thức. Từ bên trong, Lệ Phong tức giận bay ra, chẳng nói chẳng rằng đã tung tới đối phương một chưởng.
Ở phía đối diện, ba tên trưởng lão Huyết Tộc nhìn thấy uy thế một chưởng bay tới vội vàng hoảng hốt chia ra tránh né. Một tên khô gầy, hai hốc mắt sâu hoắm oán độc quát lớn:
- Lão thất phu! Các ngươi giết mất kẻ cầm đầu nhóm tinh anh Huyết Tộc ta. Hôm nay dù thế nào cũng phải cho Huyết Tộc ta một lời công đạo. Nếu không đừng trách lão phu vô tình.
Lệ Phong nhổ một ngụm nước bọt nói:
- Phi! Công đạo cái rắm. Muốn đánh, lại đây lão tử sẽ chiều, đánh ẹ ngươi nhận không ra ngươi. Dám tới càn quấy trước cổng dinh thự của Đại Việt ta. Các ngươi chán sống rồi…
Lệ Phong này là người cực kỳ bao che, chưa cần biết bên nào sai đã làm một trận phủ đầu khiến ba tên trưởng lão Huyết Tộc mặt lúc xanh lúc trắng trông cực kỳ hoạt kê. Lệ Phong nhìn sang đám tinh anh bay ra từ phía sau ý muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra. Lúc này Trung Hân trưởng lão cũng mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa bay tới. Mặc dù nàng là người hiền từ hòa ái lúc này cũng không khỏi bừng bừng lửa giận. Một hồi truyền âm qua lại, Lệ Phong cau mày hỏi:
- Vẫn còn chưa tỉnh?
- Chưa? Ta đã cố hết sức, nhưng bọn chúng bị thương quá nặng, không có vài bữa nghỉ ngơi chắc chắn tổn hại tới tu vi sau này.
Vừa nghe tới đó từ trên người Lệ Phong đã bùng lên ngọn lửa, như một quả bom phát nổ, khí lãng phần phật bay ra bốn phía.
- Con bà các ngươi! Đánh đệ tử của chúng ta ra nông nỗi này còn tới đây ăn vạ?
đọc truyện mới nhất tại .
Nói xong không đợi ba tên trưởng lão Huyết Tộc phản ứng đã đồng loạt tung ra ba thủ ảnh. Thủ ảnh vừa ra, cả bầu trời lập tức chìm ngập trong biển lửa. Phong vân biến sắc, nhật nguyệt phai mờ… Từ trong tất cả các dinh thự đều vun vút bay ra những thân ảnh, không ai ngoại lệ đều mang biểu tình khiếp sợ nhìn biển lửa trên đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...