Hồn Thuật


Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 237: Va Chạm

Nguồn: Tàng Thư Viện



Từ lúc đoàn người Văn Lục tới Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả đến lúc đại hội khai mạc còn cách ba ngày. Trong ba ngày này, các vị trưởng lão của các thế lực sẽ tụ họp để thương thảo việc tổ chức đại hội. Trong khi đó đám tinh anh trẻ tuổi lại cực kỳ nhàn hạ không có việc gì làm. Văn Lục vừa tới đã chui vào trong phòng tu luyện khiến tổ đội quái vật số mười hai đành buồn bực ở lại trong dinh trận. Mà khu vườn bên ngoài căn phòng, cô bé cái bang với ánh mắt u buồn chốc chốc lại nhìn cánh cửa phòng của Văn Lục mà thở dài. Nhìn vẻ tiều tụy của nàng khiến cho cả đám tinh anh tu thuật Đại Việt đau sót trong lòng. Đáng tiếc đây là truyện tình cảm của nàng với Văn Lục bọn họ cũng không giúp được gì. Cho tới giờ cô bé cái bang vẫn không biết tại sao Văn Lục bỗng nhiên trở nên ghét nàng như vậy? Lần đầu biết yêu của người con gái lại gặp tình huống này khiến trái tim nàng như bị hắn bóp nghẹt.

Nhóm người Kiệt Hào cũng lặng lẽ xếp bằng ngồi tu luyện. Duy chỉ có Na Na và Hương sát thủ là theo nhóm “con gái” đi dạo xung quanh khối thạch bích khổng lồ lơ lửng đó. Vừa đi chưa được bao xa, đám người Na Na liền thấy hơn ba mươi thanh niên tuấn tú từ phía đối diện đi tới. Trong nhóm thanh niên này có đủ các loại trang phục kỳ quái. Hiển nhiên đây là một tổ hợp không phải chỉ có người của một thế lực.

Ở Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả không cấm các tinh anh trẻ tuổi so đấu. Những thế lực mạnh thì chỉ mong sao đám đệ tử càng gây chuyện càng tốt, càng nâng cao sĩ khí của bên mình càng được trọng thưởng. Các thế lực trung bình thì miễn hai bên ẩu đả không phải mình, bọn họ càng khoái “tọa sơn quan hổ đấu”. Theo họ thì càng chết bớt càng tốt, cơ hội để vươn cao càng nhiều. Trong khi đó phản đối nhiều nhất cái quy định các đệ tử được tự do “thảo luận” này chính là các thế lực yếu thì lại “phát âm không ra tiếng”, tiếng nói không có chút xíu trọng lượng.

Đám tinh anh của các thế lực nghe nói tới tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt thì đã ngứa chân ngứa tay lắm rồi, trong khi đó đám nam đệ tử tu thuật thì đều học theo Văn Lục cắm đầu vào tu luyện. Bọn họ không biết hình thức thi đấu ở kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này thế nào. Tuy nhiên cứ nhìn “lão đại” trâu bò như vậy vẫn cố gắng tu luyện khiến bọn họ chẳng còn tâm trạng nào mà đi dạo. Kết quả là đám thanh niên kia không tìm được nam đệ tử nào của tu thuật giả Đại Việt mà “thảo luận võ thuật”, đành phải chặn đường đệ tử nữ.

Hương mặc dù tính tình nóng nảy nhưng đi theo Văn Lục một quãng thời gian, tính tình của nàng cũng thu liễm lại ít nhiều. Không muốn dính vào phiền phức, nàng đang tính kêu mọi người trở về thì đám thanh niên đã nhanh chóng quây lại thành vòng tròn, ánh mắt như lang, như sói nhìn chằm chằm thân hình các đệ tử nữ tu thuật giả Đại Việt.

Chưa đợi Hương mở miệng mắng người đã thấy một tên công tử mặc một chiếc áo trắng cổ trang, tay phe phẩy chiếc quạt bước lên khom người nói bằng ngôn ngữ địa cầu:

- Kẻ hèn này tên là Vương Thập Lăng. Do ngưỡng mộ sắc đẹp của các nàng đã lâu nay mới có dịp gặp mặt. Quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ. Hi vọng các nàng cho Lăng mỗ được làm quen a.

Ngôn ngữ địa cầu là ngôn ngữ do các thế lực thống nhất soạn ra. Do các thế lực đều ở các vùng miền khác nhau của địa cầu, ngôn ngữ cũng bất đồng, không thể lúc nào gặp nhau cũng truyền tín hiệu tinh thần để giao tiếp được. Nhất là các đệ tử tu vi thấp kém lại càng không thể làm điều này. Bởi vậy một loại ngôn ngữ chung cho các thế lực ở địa cầu được các trưởng lão nghiên cứu hình thành rồi cùng phát triển phổ biến. Điều này tiện lợi cho tất cả các bên, hơn nữa lại chẳng động chạm gì tới ngôn ngữ của thế lực nào cho nên cũng chẳng thế lực nào phản đối.

Vương Thập Lăng vừa dứt lời, người thanh niên mặc trang phục võ thuật màu đen tuyền bên phía cánh trái liền hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đám người tiên đạo chỉ là một đám “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm”. Nếu đã muốn thì tốt nhất cứ bắt lấy. Còn phải khúm núm cái rắm a.

Vương Thập Lăng nghe vậy khuôn mặt giận dữ chỉ vào người thanh niên mặc võ phục màu đen nói:

- Ma Lang! Người khác sợ ngươi nhưng ta không có sợ nha. Có giỏi thì ra đấu tay đôi, đừng đứng đó mà “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.

- Quân tử? Ha ha… cười chết ta mất. Nếu ngươi là quân tử thì lão tôn đây đã là thánh, là thần của bọn bay rồi. Đứng đó mà khoác lác không biết ngượng. Người ma môn chúng ta muốn cướp chính là nói cướp, muốn giết chính là giết, không có lằng nhằng như đám “quân tử dởm” các ngươi.

Bên cạnh Ma Lang, một người toàn mặc đồ đỏ chói lọi như màu máu, mở hai con mắt thâm quầng, cười ha hả:

- Nói phải! Ngươi nói phải lắm, rất hợp với Huyết Tộc ta. Ai đáng tiếc, nếu ngươi sinh ra ở Huyết Tộc, nhất định chúng ta sẽ là một đôi song hùng rồi. ha ha…


Vương Thập Lăng nghe vậy nói:

- Phi! Một đám hút máu người mọi dợ, một đám giết người không chớp mắt đòi làm “song hùng”?

Thanh niên Huyết Tộc và Ma Lang nghe vậy cũng không phật ý mà cười ha to phấn khích:

- Người? Những kẻ yếu kém đó chẳng qua chỉ là thức ăn, là gia súc của bọn ta thôi. Ha ha… được chúng ta để ý tới đã là phúc khí của bọn chúng rồi.

Nghe người thanh niên Huyết tộc nói vậy, đám tinh anh đi cùng phía sau đều nhao nhao đồng ý. Đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ bạc của Hương khẽ nheo lại. Các tinh anh của mấy thế lực đã chọn ra được người cầm đầu, và hiện tại bọn họ đang xuất hiện trước mặt. Ai cũng gây cho nàng áp lực không nhỏ, điều này cho thấy tu vi của bọn họ quả thực mạnh mẽ không kém so với nàng. Đúng là nhân tài ở đâu cũng có, tuyệt đối không thể nào nhìn đời bằng nửa con mắt, nếu không sẽ chết rất thê thảm. Mà lúc này người thanh niên Huyết Tộc kia cũng dùng ánh mắt như nhìn con mồi chiếu lên người Hương:

- Chậc chậc! Dáng người ma quỷ nha. Nếu ta có thể hút khô tinh túy của nàng, nhất định tu vi sẽ mãnh tiến nha… ha ha…

Bên cạnh liền nhao nhao:

- Thiếu chủ nói đúng. Con bé này hẳn là cực phẩm trong cực phẩm đó. Được ngài chiếu cố chính là phúc phận tu ba kiếp của con bé!


- Đúng đúng! Mà mấy con bé bên cạnh cũng không kém a. Hi vọng thiếu chủ cho chúng ta “chén canh cặn” là được rồi.

- Ngươi nói phải! Bắt lấy chúng ta trọng thưởng.

Đang lúc đám người tiên môn bừng bừng lửa giận, đám người Huyết Tộc và Ma môn cười ha hả thì một tiếng nói vang lên:

- Đám người ghê tởm!

- Hử? Ai nói? Ra đây cho ta?

Người thanh niên Huyết Tộc vừa nói vừa chụp tay về phía sau, lập tức một đám sương mù màu đỏ máu tràn ra. Tiếp đó mọi người chỉ thấy những giọt máu nhỏ li ti trong đám sương mù máu liền biến thành những sợi châm bắn vun vút ra phong tỏa cả một khoảng không phía sau lưng hắn.

- Hừ? Chút tài mọn!

Tiếng hừ lạnh vừa vang lên, ở giữa đám sương mù máu rộng tới vài trăm mét từ từ xuất hiện một điểm sáng. Điểm sáng lớn dần liền như mặt trời chói chang xua tan đi những sương mù máu đang ầm ầm tấn công. Từ trong đoàn quang mang, một người con gái, tay cầm cây thánh giá trước ngực từ từ hiện ra. Phía sau nàng, một nhóm tinh anh cũng dần dần xuất hiện.

- Ai nha! Ta tưởng là ai, hóa ra là bà xã tương lai của ta nha. Chậc chậc… thân hình nàng ngày càng quyến rũ a. Nếu có thể hút khô tinh túy của nàng… ta nghĩ nhất định sẽ rất kích thích.

Thánh nữ của Thánh Quang giáo lạnh lùng nói:

- Con biển bức chết tiệt. Huyết tộc ngươi và Thánh Quang ta thề không đội trời chung. Có chết ta cũng phải cho ngươi tan xương nát thịt. Xem chiêu…


Nói đoạn cây thánh giá trước người nàng liền sáng bừng, thánh nữ cầm cây thánh giá chĩa ra ngoài, lập tức biến thành một thanh gươm lóng lánh ngân quang. Thanh gươm tựa như một đường laser trắng bay vụt ra khiến cho người thanh niên Huyết Tộc biến sắc, vừa cấp tốc mở bung hai cánh dơi phía sau lưng vừa quát:

- Tiện nữ! Ngươi thực sự muốn động thủ trước khi Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả sao? Vậy thì đừng trách ta không nể mặt.

Thánh nữ lạnh lùng:

- Ai cần ngươi nể mặt, có giỏi thì trổ hết bản lĩnh của ngươi ra. Nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
nguồn
- Hừ! Đừng có ép ta… Chuyện này không dính líu gì đến các ngươi. Ngày khác ta sẵn sàng bồi tiếp ngươi, nếu hôm nay hai bên lưỡng bại câu thương chỉ lợi cho đám người khác, ngươi vui vẻ phỏng?

Thánh nữ nghe vậy ngần ngừ, tiếp đó cũng từ từ thu lại quang mang trên mình, thanh ngân kiếm cũng dần dần biến thành cây thánh giá. Thánh nữ lại như một cô gái hoàn mỹ đứng lặng cầm cây thánh giá trước ngực mà nhìn mọi người. Hương sát thủ thấy cảnh này thì khinh thường trong lòng. Đám đệ tử nữ đứng quanh Hương đang nghĩ được thánh nữ giải cứu cũng thở hắt ra một hơi. Hiển nhiên thất vọng không ít. Ở cái thế giới của tu luyện giả này, ngoài đồng đội và bản thân ra thì đừng bao giờ hi vọng được lòng thương hại của người khác. Nếu bọn họ có giúp… thì chẳng qua cũng chỉ là có âm mưu trong đó mà thôi.

Thanh niên Huyết Tộc cũng từ từ thu bốn cặp cánh dơi vào trong mình. Trong Huyết Tộc, số lượng cánh dơi đại biểu cho tu vi của bọn họ. Số lượng cánh càng nhiều, tu vi càng kinh khủng. Nếu so ngang thì huyết tộc có mười hai cánh tương ứng với sáu cặp thì có tu vi bằng tu thuật giả cấp độ mười hai. Đương nhiên đó là so sánh trên mặt tổng thể, bất quá nếu trong chiến đấu thì còn khó nói, nhất là tu thuật giả lại chiếm ưu thế về tốc độ xuất chiêu cùng “thiên biến vạn hóa” về chiêu thức do lực lượng Mầm Thế Giới đem lại.

Người thanh niên Huyết Tộc vừa thu cánh dơi lại liền liếm mép một cái, ánh mắt thâm quầng nhìn về phía những đệ tử nữ của tu thuật giả Đại Việt, phất tay với đám tinh anh Huyết Tộc phía sau nói:

- Tấn công chớp nhoáng cho ta. Bắt hết chỗ này lại, đám trưởng lão tu thuật giả Đại Việt còn đang trong dinh thự bị đại trận che kín không biết được đâu. Cho dù về sau có biết bọn chúng bị hút khô rồi cũng chẳng nói năng gì được nữa ha ha…

Nói đoạn dâm đãng xoa xoa tay:

- Chỉ cần để lại cho bọn chúng một hơi thở, không chết người được thì ai dám làm gì thiếu chủ ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui