Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 220: Trung Tâm Của Phong Ấn
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Đây vẫn là trong phạm vi đám sương mù lúc trước. Hóa ra cả tổ đội vẫn chưa thể nào đi xuống được tới đáy của kết giới. Có lẽ vừa đi tới khu vực sương mù này liền bị vây vào trong ba ảo trận. Hiện tại Văn Lục lại đâm ra ngần ngừ, hắn không biết có nên đi tiếp hay không. Theo lẽ thông thường thì cái kết giới này có lẽ nguy hiểm nhất là mấy ảo trận thì đã bị bọn họ vượt qua, bên dưới có thể chẳng còn nguy hiểm.
Nhưng cái làm hắn nghi ngờ là liệu mấy cái ảo trận đó là khó khăn cuối cùng hay khó khăn ban đầu. Nếu là khó khăn ban đầu… vậy nghĩ thôi cũng đủ rùng mình. Cái đầu đã khó nuốt vậy khó khăn sau càng đừng nói tới. Sau một lúc bàn bạc. Tổ đội chia làm hai tốp, Văn Lục, Kiệt Hào và Vân Trọng sẽ đi xuống. Những người còn lại sẽ ở bên trên tùy tình hình mà ứng phó.
Ban đầu Văn Lục dự tính đi xuống một mình, bất quá mọi người kịch liệt phản đối cho nên hắn buộc phải dẫn theo Kiệt Hào và Vân Trọng. Cô nàng sát thủ cũng là một trợ giúp đắc lực, tuy nhiên Văn Lục vẫn để Hương ở lại bởi lúc nguy cấp, ứng phó của nàng luôn luôn kịp thời hữu hiệu. Nếu để lại mấy tên cuồng chiến đấu như Vân Trọng tới lúc nguy cấp lại luống cuống chạy quanh thì Văn Lục chỉ có nước khóc không ra nước mắt.
Tính toán xong xuôi, Văn Lục từ từ hạ xuống.
Bay hồi lâu, xung quanh vẫn chỉ là sương mù. Điều kỳ lạ là Văn Lục còn cảm nhận thấy thỉnh thoảng có những con gió mạnh thoáng vụt qua như công kích của loài sinh vật nào đó. Tuy nhiên trải qua những cơn gió mạnh như vậy sương mù cũng không tan đi chút nào.
- Cẩn thận…
Linh thức Văn Lục mạnh mẽ hơn hai người Vân Trọng và Kiệt Hào nên vừa cảm thấy uy áp liền nhắc nhở. Quả nhiên lời vừa thốt ra, hơn mười chấm đen bay vút xuyên qua kẽ hở giữa ba người. Tốc độ cực kỳ khủng bố, cả ba đều lông tóc dựng đứng. Ba người vội vã dựa lưng vào nhau đề phòng bốn phía.
Uy áp lại tới, lần này có vẻ muốn mạnh hơn nhiều so với lần trước, bay từ hướng đối diện Vân Trọng bay tới. Vân Trọng cũng không phải tay mơ, vội vàng vung cây đại phủ song lưỡi khỏa kín phạm vi trước mặt.
“Coong… coong…”
Như tiếng kim loại va chạm vào nhau, Vân Trọng bị đẩy lùi hai ba bước, khuôn mặt mang đầy vẻ kinh dị. Hai người Văn Lục và Kiệt Hào vừa đưa mắt tới cũng giật mình nhìn “đốm đen” tạo ra uy áp vừa công kích mọi người. Vật nọ… không, hiển nhiên đây là một sinh vật. Hình thể của sinh vật này đại khái như một con rơi kích cỡ nhỏ. Điều làm đám người Văn Lục giật mình là toàn thân của sinh vật này đen xám mà tỏa ra ánh kim loại. Những móng vuốt dữ tợn thỉnh thoảng lóe lên tia sáng làm người ta lạnh buốt sống lưng. Nếu để những móng vuốt này chạm vào người, không nghi ngờ gì sẽ dễ dàng tạo thành vết cắt ngọt ngào như dùng dao cắt vào đậu phụ. Kinh dị hơn là những sinh vật này lại không có mắt. Ở vị trí mắt chỉ còn lại hai khe thịt nhỏ tí như hai khe hở nằm ngang, có thể là do mắt biến dị mà thành. Mà ở vị trí mũi thò ra một cái sừng màu bạc chĩa thẳng ra phía trước. Văn Lục đoán đây có lẽ là bộ phận dùng để trao đổi, truyền tin của bọn chúng. Một “thiết bị” dùng để tỏa sóng siêu âm dò đường và trao đổi với đồng loại. Cuối cùng Văn Lục gọi đám sinh vật này là Rơi Biến Dị.
Có lẽ là do hoàn cảnh sương mù cho nên bọn chúng thái hóa đôi mắt và phát triển bộ phận thu phát tín hiệu siêu tần. Hơn nữa nơi này linh khí nồng nặc bức người, cho nên tốc độ và sức mạnh của những con Rơi Biến Dị này mới đạt tới mức khủng bố như vậy. Mặc dù không được coi là linh thú nhưng sức mạnh của chúng dù là một số linh thú vương cũng chưa chắc bằng được. Quả nhiên kỳ sự ở đâu cũng có.
Văn Lục dự tính sức mạnh của đám Rơi Biến Dị này thuộc phạm vi cấp năm tới cấp sáu viên mãn. Tuy nhiên chỗ đáng sợ của bọn chúng chính là tính công kích bầy đàn. Theo hiểu biết của Văn Lục thì Rơi Rơi thường là cả đàn dồn rập tấn công chứ chẳng bao giờ tấn công đơn lẻ cả.
Văn Lục còn tính ra, đám sinh vật này là… ngoài dự kiến. Hiển nhiên người bố trí kết giới cũng không nghĩ qua nhiều năm tháng lại xuất hiện đám Rơi Biến Dị này. Có nghĩa là dù đám người Văn Lục có giết tới mù trời cũng chẳng có chút thành tích nào của nhiệm vụ phá vỡ phong ấn. Nhưng dù gì thì cả ba vẫn phải bay tiếp xuống dưới.
Văn Lục vừa bay xuống dưới vừa nhắc nhở:
- Cẩn thận bốn phía. Chúng có thể tập kích bất cứ lúc nào. Trong sương mù, phạm vi linh thức bị giảm thảm hại, trong khi tốc độ của bọn chúng lại quá nhanh.
Cả hai người Vân Trọng và Kiệt Hào đều gật gật đầu. Vân Trọng khua khua thanh đại phủ bỗng nhiên “ý” lên một tiếng rồi nói:
- Trên này có máu! Sẽ không dụ dỗ bọn chúng tới chứ?
Vân Trọng vừa nói vừa chỉ lên vị trí mấy con Rơi Biến Dị va chạm vừa nãy. Kiệt Hào nghe vậy thoáng giật mình rồi cười nói:
- Ngươi… cái mồm quạ đen!
Quả nhiên, lời Kiệt Hào vừa thốt ra, bốn phía đã vang lên tiếng ù ù như cối xay thóc chuyển động. Văn Lục biến sắc vội quát:
- Mau… tăng toàn tốc bay xuống dưới.
“Vút”
Cả ba vừa bay xuống bên dưới, trên đầu đã vang lên những tiếng “chi chi” liên hồi. Chỉ nghe tiếng kêu, Văn Lục cũng đoán ra đại khái số lượng, bất quá số lượng này làm cả ba tê dại da đầu.
Đáng sợ là tốc độ của đám Rơi Biến Dị này lại cực kỳ khủng bố, thậm chí còn có phần nhanh hơn so với tốc độ của Vân Trọng. Văn Lục ngay từ đầu lại chưa đổ dồn toàn bộ lực lượng ngũ hành tương sinh vào đó, do vậy chỉ trong mấy hô hấp, cả ba liền bị vây kín.
Bất quá ba người Văn Lục, Kiệt Hào và Vân Trọng cũng không phải là khối bột dễ nặn. Dựa vào sự tin tưởng lẫn nhau, lần đầu sức mạnh tổ đội được thể hiện. Chỉ thấy Văn Lục dùng đại đao của mình, dùng đao ảnh hình thành mũi khoan chĩa thẳng xuống phía dưới. Kiệt Hào và Vân Trọng mỗi người đứng chếch cheo chéo vừa chặn sự công kích từ hai bên và công kích từ phía sau.
Vân Trọng khua thanh đại phủ song lưỡi như một máy xay thịt, bất cứ con Rơi Biến Dị nào lọt vào tầm công kích đều bị xay thành thịt vụn. Ở phía bên cạnh, hai tay Kiệt Hào liên tiếp điểm ra những kim ảnh. Kim ảnh như mưa, sức chính xác kinh người, một kim ảnh liền xuyên qua đầu một con Rơi Biến Dị.
Tuy nhiên khắc tinh của đám Rơi Biến Dị này không phải là hai người Kiệt Hào hay Vân Trọng mà chính là cái tên cầm đầu đang bay phía trước. Mũi khoan do vô số đao ảnh tạo ra như một vạn lưỡi hái tử thần thu gặt tính mạng. Lực lượng liên miên không dứt, dày đặc Rơi Tử Thần phía trước liền bị “khoan” ra một con đường rộng tới ba mét đủ để cho ba người bay vút xuống phía dưới.
Cũng không biết bay bao nhiêu lâu, lúc này ngay cả cánh tay hai người Kiệt Hào và Vân Trọng đã tê dại, trên người cũng đã dính liên tiếp các vết thương lớn nhỏ. Duy chỉ có Văn Lục do có vòng ngũ hành tương sinh lực lượng liên miên không dứt là không sứt mẻ chút nào vẫn ầm ầm lao về phía trước. Tuy nhiên tinh thần hắn không được tốt cho lắm. Dù sao điều khiển lực lượng luôn luôn ở trạng thái đỉnh cao như vậy ở thời gian dài hiển nhiên hắn cũng có chút ăn không tiêu, nhất là vừa phá vỡi ảo trận khiến lực lượng tinh thần hắn tổn hao nghiêm trọng. Hai mắt Văn Lục cũng muốn ríu lại thành một đoàn, lúc này chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà lăn ra ngủ. Đang lúc cả ba người tưởng như cái hố sương mù này xuyên qua lòng trái đất thì trước mắt sáng ngời. Một vòng hào quang tỏa ra ánh sáng khiến cả ba phấn trấn tính thần. Văn Lục bổ ra một đao thấy vòng ánh sáng chỉ khẽ rung, đao ảnh liền lọt thỏm vào trong thì thở phào một hơi. Lúc này cũng không suy tính được nhiều, cả ba bay vút vào trong quầng sáng.
“Bụp… bụp… bụp…”
Phía sau đám người Văn Lục, đám Rơi Biến Dị tưởng như vô tận kia không kịp kìm hãm tốc độ đều đập lên quầng sáng. Làm ba người Văn Lục kinh dị là quầng sáng không ngăn cản bọn họ nhưng đám Rơi Biến Dị lại không cách gì chui được vào, đều như va vào tường đồng vách sắt thành một đống thịt vụn, che kín luôn cả quang mang từ quầng sáng tỏa ra.
Hồi lâu, cả đám Rơi Biến Dị biết không có cách gì vào trong quầng sáng thì dừng công kích. Nhưng bọn chúng không bỏ đi ngay mà bay loạn xạ ở bên ngoài không chịu bỏ đi. Ba người Văn Lục cũng thở phào một hơi, lúc này mới đưa mắt nhìn quanh. Đây là nơi có hình dạng như trong lòng một quả cầu, quả cầu khổng lồ này ước chừng có đường kính ba trăm mét. Bất quá linh khí dày đặc tạo thành sương mù cho nên nhìn đâu cũng thấy mờ mờ ảo ảo. xem tại
Văn Lục vừa đưa mắt nhìn về phía trung tâm của khối cầu liền “a” lên một tiếng. Ở trung tâm có gì đó đang chuyển động.
Cả ba cũng không vội tới ngay mà ngồi điều tức một hổi. Hiển nhiên trong trạng thái “nỏ hết đà” này mà lao tới, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì chỉ có nước đưa cổ ra chờ chém. Sau chừng hai giờ, ba người Văn Lục mới bình phục được một chút, Văn Lục vận chuyển hồn thuật cũng khôi phục được một phần ba lực lượng linh hồn. Ở bên, hai người Vân Trọng và Kiệt Hào cũng đã hồi phục đầy đủ. Cả ba từ từ tiến vào trung tâm của quả cầu. Vừa bay lại gần, cả ba liền ngây người. Văn Lục quát:
- Tiểu Nghê! Ngươi làm cái gì ở đây…
Chỉ thấy tiểu Nghê đang ngúc ngoắc cái đầu nhỏ lượn quanh một quầng sáng như quả bóng. Chốc chốc liền đưa một chân vỗ lên quả cầu một lượt. Nghe tiếng Văn Lục gọi, nó ngẩng đầu lên “ô ô” một hồi, tiếp đó lại giơ bàn chân nhỏ xíu lên vỗ lên quầng sáng lơ lửng ở giữa trung tâm đó.
Đang lúc Văn Lục còn ngẩn người thì nghe cái “bụp”, quầng sáng nhỏ như quả bóng vỡ tan ra từng mảnh ánh sáng. Văn Lục choáng váng tưởng chuyến này gây đại họa rồi. Phong ấn bị cường công phá vỡ, may mắn thì chỉ làm động đất một hồi, còn không may mắn thì hủy diệt cả một vùng cũng hoàn toàn có thể. Đối với đám người như Văn Lục thì không sao, nhưng dân chúng quanh vùng thì đúng là ngày tận thế. Cũng bởi lý do này mà Văn Lục mới không giám cường công phá vỡ phong ấn ở sông Cửu Long. Hiện tại cái tên chỉ chuyên ăn với ngủ kia không biết tìm cái gì mà phá vỡ mắt trận của phong ấn thế kia bảo sao Văn Lục không giật mình thon thót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...