Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 192: Sức Mạnh
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Bụp… bụp … bụp…”
Một loạt tiếng đạn găm lên thân người. Đứng giữa thung lũng, tổ trưởng Long Tổ ngơ ngác nhìn đống thịt trên tay mình. Người đồng đội của hắn hiện tại chết tới không thể chết thêm được nữa.
Ở trong căn phòng phía đông, cả ba lão đại xã hội đen Đại Việt đều mở trừng mắt không tin tưởng nhìn lên màn hình lớn.
- Tên này có còn là người không nữa ta?
Anh Hai Sài Thành kinh ngạc thốt lên, lão Nguyễn vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế chép miệng:
- Chậc chậc… một loạt đạn pháo cao xạ, năm tấn thuốc nổ, hai lượt súng ngắm hạng nặng vậy mà chỉ găm trên da hắn mấy cái vỏ đạn… quả nhiên ghê gớm.
Ba vị lão đại trong phòng kinh ngạc, nhưng tổ trưởng Long Tổ hiện giờ đã thực sự kinh hãi rồi. Hắn thuộc dạng thiên tài võ học, hơn nữa lại mang trên thân mình dị năng có khả năng cách không điều khiển vật, dụng từ trường mạnh mẽ để tạo thành vòng phòng hộ tới nỗi súng đạn không xuyên thủng được. Nhưng là hôm nay ngoài việc toả ra từ trường để bảo vệ bản thân thì những kỹ năng khác cũng chưa kịp thi triển cái nào.
Quay đi quay lại, mấy tay chân mang theo liền đi tìm tổ tiên, còn mỗi một mình đứng chơ trọi ở đây, thân còn mang trọng thương. Nghĩ tới rất có thể một loạt đạn ngắm kia đang chĩa vào mình chuẩn bị nổ phát tiếp theo thì tổ trưởng liền mất hết dũng khí bất chấp thương thể dậm chân xuống đất nhảy vọt đi nháy mắt mất dạng.
Trong cuộc đời kiêu ngạo, chưa bao giờ hắn lại bị ám ảnh như hôm nay. Giờ thì hắn hoàn toàn hiểu tại sao tổ tiên của hắn bao đời nay muốn xâm chiếm cái đất nước nhỏ bé này mà vẫn không cách gì thành công. Chỉ một nhóm người xã hội đen đã làm hắn tả tới tới vậy thì lực lượng nòng cốt quốc gia còn kinh khủng cỡ nào…. nghĩ thôi cũng đủ rùng mình liên tục. Tổ trưởng Long Tổ đâu biết rằng chính phủ Đại Việt luôn luôn chạy theo chính sách hoà bình, ngay cả tung tích bọn hắn đột nhập vào Đại Việt cũng không biết thì chắc gì đã làm nên chiến tích oanh liệt như hiện tại ba vị đại ca xã hội đen của cả ba miền làm.
Trên không trung, đám người Văn Lục nhìn tổ trưởng chạy như chó nhà táng cũng mìm cười. Theo “hiệp định” lúc trước, Văn Lục muốn để ba vị đại ca kia thanh toán toàn bộ đàn em đi theo tổ trưởng, còn tên cầm đầu Long Tổ này sẽ do đích thân Văn Lục tiêu diệt. Nhưng là trước đó ba vị “lão thành” này đã gặp Văn Lục và đề nghị thả cho tên này một mạng cho nên mới có tình cảnh đám người Văn Lục thả cho tổ trưởng Long Tổ chạy bán sống bán chết như hiện giờ.
Trên thực tế lúc tổ trưởng Long Tổ ngẩn ngơ, thời gian đó hoàn toàn đủ cho ba vị lão đại tổ chức thêm hai ba lần ngắm bắn nữa, mà pháo cao xạ cũng đủ thời gian chỉnh lại toạ độ. Lúc đó trong tình trạng cạn kiệt lực lượng dị năng thì tổ trưởng Long Tổ cũng phải đi về chầu ông bà ông vải chứ đừng nói tới việc Văn Lục ra tay.
Nếu tổ trưởng Long tổ mà biết mình thoát nạn không phải do mình nhanh trí chuồn lẹ mà do ba vị lão đại xã hội đen Đại Việt thả ra thì không biết có hộc máu đương trường hay không nữa. Lúc ba người tới gặp Văn Lục nói ra điều này cũng khiến đám người Văn Lục sửng sốt một hồi. Hỏi lý do tại sao thì lão Lâm nói:
- Tổ trức kia hẳn không vì một tổ trưởng đã chết mà tan ra. Cho nên rất có khả năng sau khi toàn đội đại cao thủ chạy sang Đại Việt bị giết thì không khéo bọn họ lại bầu nên một tên tổ trưởng mới, tiếp đó điên cuồng trả thù thì quả là hơi mệt.
Hương lúc đó nhíu mày hỏi:
- Nhưng nếu thả tên tổ trưởng này về chẳng phải sẽ càng làm hắn cẩn thận hơn sao? Lúc đó muốn tiêu diệt còn khó hơn gấp vạn lần.
Nghe vậy ba người kia không những không giật mình mà còn mỉm cười:
- Chúng ta cần chính là tính cẩn thận của hắn. Sau chuyến này, trong lòng hắn hẳn tồn tại một nỗi ám ảnh khó lòng phai nhạt. Cũng bởi “bóng ma” này mà hắn càng thêm cẩn thận, làm việc không giám lỗ mãng đối với Đại Việt. Lúc đó ba chúng ta có thời gian để “chăm sóc” hắn hơn. Nhất là các vị đã hứa rằng sau chuyến này chúng ta sẽ được nâng cấp sức mạnh. Chẳng lẽ các vị nói chơi sao?
Nghe ba người nói vậy đám người Văn Lục cũng há hốc mồm không biết nói gì cho phải. Vậy mới nói đừng bao giờ coi thường người khác kẻo kết cục có ngày cực kỳ bi thảm.
Lúc đó Văn Lục cũng có hỏi ba người sẽ đối phó với đám người Long Tổ thế nào thì ba người đều đưa ra một ý kiến. “Phòng thủ tốt nhất chính là luôn phải tấn công. Dẫu biết Đại Việt trước giờ luôn coi trọng hoà bình nhưng nếu quá bị động trước những đối thủ khác thì lúc này bị gọi là “nhu nhược” mất rồi. Bởi vậy phải khiến hậu phương của bọn chúng rối tinh rối mù lên thì bọn chúng sẽ không cách nào quan tâm được tới Đại Việt nữa” nguồn
Nghe ba vị lão đại nói vậy Văn Lục mỉm cười liếc nhìn thủ hộ giả Lê đang cau mày nhăn trán đứng bên cạnh:
- Thế nào? Còn muốn đánh với ta nữa chứ?
Thủ hộ giả Lê sửng sốt tiếp đó cắn răng nói:
- Đánh! Đương nhiên là phải đánh. Mặc dù ý kiến của ngươi đối với ta cực kỳ hấp dẫn nhưng ngươi cũng phải thể hiện chút thực lực a? Bổn công tử dĩ nhiên không phải là người cúi đầu trước kẻ yếu… ha ha…
Văn Lục nghe vậy liền bật cười. Vị thủ hộ giả này cũng thật là thú vị, nhất định không chịu nhận phần yếu thế.
Điều kiện Văn Lục đưa ra là ba vị lão đại xã hội đen phải giải quyết hết đám người đi theo tổ trưởng Lông Tổ. Mọi bày binh bố trận phải là do ba người đạo diễn, Văn Lục không nhúng tay vào bất cứ vấn đề gì. Kết quả hiện tại cũng khiến đám người Văn Lục sửng sốt hồi lâu. Theo dự tính của Văn Lục thì trong ba người ít cũng phải có một hai bị thương, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt. Mặc dù ba người đã là rồng hổ trong loài người, nhưng nếu đem so sánh với mấy tên trâu bò Long Tổ kia hẳn còn khoảng cách dài.
Đáng tiếc Văn Lục đã đánh giá thấp trí tuệ của bọn họ. Hiện tại không những tiêu diệt cả đám đệ tử đi theo tổ trưởng mà còn hù doạ cho tên cầm đầu sợ mất mật chạy một mạch về nước. Hơn thế nữa ba người từ đầu tới giờ ngoài gật gật đầu trò truyện rồi ra mệnh lệnh thì chưa có động chân động tay gì, một sợi lông cũng không thèm rụng khiến Văn Lục chỉ còn cách cười khổ.
- Thế mới biết, nhân tài Đại Việt ta tầng tầng lớp lớp a.
Nói đoạn quay đầu lại nhìn về phía cô nàng đeo mặt nạ bạc nói nhẹ:
- Đến phiên nàng ra tay rồi.
Hương cũng không nói nhiều, lập tức từ trên mây trực tiếp nhảy xuống cách mặt đất năm sáu mươi mét. Tiếp đó hai tay nàng liên tiếp kết ấn. Từ trong Mầm Thế Giới của nàng bay ra vô số những lá cờ nhỏ bằng lòng bàn tay, trên đó hoạ đầy những hoa văn kỳ bí tràn ngập lực lượng. Những lá cờ này bay ra bốn phương tám hướng của thung lũng, đan xen, chồng chất, hỗ trợ… lẫn nhau tạo thành một vòng ánh sáng mờ mờ ảo ảo phun ra áp lực kinh người.
Lúc trước Văn Lục từng hứa sẽ tặng sức mạnh cho ba vị lão đại xã hội đen. Lúc đó hắn nghĩ bắt Kiệt Hào về Lệ Sơn phái đem một đống linh đan diệu dược tới để “tẩm bổ” cho ba vị lão đại. Tuy nhiên hôm nay hắn trợt nhớ ra bên cạnh mình còn có một vị tuyệt thế thiên tài về binh pháp.
Lĩnh vực binh pháp của tu thuật giả Đại Việt cực kỳ rộng lớn. Người cầm quân không những phải tinh thông đánh trận mà còn phải tinh thông rèn luyện quân sĩ cùng đề cao sức chiến đấu.
Để đề cao sức mạnh của quân đội, tu thuật giả có cả ngàn vạn phương pháp từ đan dược cho tới trận pháp rồi nhiều phương pháp khác. Mặc dù là những phương pháp này mang tính đại trà nhưng đó là quân đội của tu thuật giả a. Cho dù một binh sĩ yếu kém của tu thuật giả đang tham gia chiến trường khủng bố kia mà đặt xuống nhân gian cũng khiến cho tầng lớp nhân gian rung chuyển a.
Trong căn phòng điều khiển, ba vị lão đại đang ăn mừng vỗ tay nhau thì một lực lượng nhu hoà bao vây lấy bọn họ. Nháy mắt cả ba đã bị cỗ lực lượng kia kéo ra khỏi căn phòng rồi bay vút tới tận thung lũng, nơi đám người Văn Lục đang đứng. Chỉ nghe Văn Lục cười cười nói:
- Ba vị chịu khổ một chút. Ta thực hiện lời hứa đây.
Vừa nói xong, cỗ lực lượng kia liền đem ba người bỏ vào trong trận pháp do Hương bố trí. Nháy mắt, toàn bộ linh khí trong ngàn dặm xung quanh toàn bộ tập trung, ầm ầm kéo về trận pháp. Ba người bên trong còn chưa kịp định thần đã thấy toàn thân như có ngàn vạn cánh tay cầm kéo xé toạc từng sớ thịt khiến cả ba co dúm người lại, trong miệng gầm gừ những tiếng thống khổ.
Dưới linh thức của Văn Lục, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy từng kinh mạch từng mạch máu, xớ thịt của ca ba người đang không ngừng bị xé rách rồi được chữa lành, xé rách rồi hồi phục….
Quá trình thống khổ kinh hồn như vậy diễn ra trong ba ngày khiến đám đàn em sau khi tập trung xuống nhìn ba vị lão đại bên trong trận pháp liên tục giật giật cũng sợ xanh mặt.
Đám người Văn Lục vẫn kiên nhẫn đợi. Nhất là Hương phải chủ trì toàn cục trận pháp nên ngồi lơ lửng trên không chưa khi nào dừng thôi diễn.
Chập tối, Văn Lục hài lòng nhìn ba người đang an tĩnh bên trong trận pháp. Thân thể của ba người hiện tại nếu so sánh cũng phải tương đương với cấp mười tu luyện giả. Đương nhiên đây chỉ là về mặt thân thể. Hiện tại cho dù buộc vào quả bom phát nổ cũng chưa chắc giết được ba người bọn họ. Sức mạnh cơ bắp hiện tại của ba người cho dủ gặp lão quái Nguyên Anh kỳ của tu chân dù không đánh lại cũng có thể chạy ra.
Phương pháp làm tăng sức mạnh kinh khủng như vậy cũng khiến đám người Văn Lục cảm khái. Theo Hương nói thì nếu để nàng toàn tâm bố trí, hơn nữa lại dụng trận kỳ cấp cao thì thời gian không đơn giản chỉ ba ngày như vậy. Sức mạnh của ba người cũng phải đạt tới tỉnh cao cấp mười hai tu luyện giả.
Tuy nhiên cái gì cũng có hai mặt của nó. Không nói tới việc cưỡng ép nâng cao này khiến cho sức mạnh thua sút đối thủ cùng cấp. Mà tác hại hơn nữa là sức mạnh này gần như là một cái đích, có nghĩa là người mang sức mạnh này không thể nào tu luyện được để nâng cao thực lực bản thân hơn nữa. Nếu muốn mạnh mẽ hơn chỉ còn cách dựa vào ngoại vật như pháp bảo, linh đan…v..v…
Bất quá điều này chẳng quan trọng đối với ba vị đại ca kia. Bọn họ hiện giờ chẳng khác nào đứng trên đỉnh nhân gian. Người thường hiện giờ khó lòng uy hiếp được bọn họ. Ngoài sức phòng thủ của thân thể thì linh giác và dị năng của lão Nguyễn và Anh Hai Sài Thành cũng nâng cao tới mức độ kinh khủng. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là lão Lâm xưa nay vốn dùng võ thuật thể hiện địa vị thì qua ba ngày “ma quỷ” kia không ngờ cũng thức tỉnh dị năng. Một dị năng mang tính ẩn nấp, thu liễm khí tức bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...