Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 170: Bạch Y Công Chúa Kể Chuyện
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Trời ơi! Chị Bạch Y Công Chúa mau mau nói. Lệ Thanh tò mò quá à!
Văn Lục đang đứng bên Lệ Thanh, nghe cô bé giục Bạch Y Công Chúa khiến hắn cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, nghĩ thầm: “ Một người mấy trăm tuổi, một bé mới mười mấy tuổi mà chị chị em em, ngộ ghê”.
Không để ý tới thái độ nóng lòng của mọi người, Bạch Y Công Chúa sau khi “lườm lườm, háy háy” không cho Văn Lục nói, còn lại thì dương dương đắc ý như một cô gái nhỏ vừa được mẹ mua quà vội vã đem ra khoe với lũ bạn. Văn Lục nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu chào thua.
Mà lúc này trên võ đài, khuôn mặt Trần Đông đổ đầy mồ hôi. Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án bỗng nhiên tái xuất khiến tinh thần của hắn hoàn toàn bị đả kích. Sức ép của Nhất Cấp Đồ Án này làm cho hắn cảm giác như có thiên quân vạn mã đang đằng đằng sát khí nhìn hắn, khiến hai chân hắn run rẩy thành một đoàn. Giờ trừ khi lôi ra một pháp bảo giống Ngự Bảo Chung, nếu không dù có lôi ra cả ngàn khẩu đại bác nữa cũng vô dụng. Tuy nhiên theo mọi người biết thì Ngự Bảo Chung… không hề có “anh em sinh đôi”.
Bất đắc dĩ Trần Đông buộc phải mở miệng:
- Ta thua!
Chỉ hai chữ, nhưng mọi người đều biết đây là lựa chọn khó khăn cỡ nào. Nhưng Trần Đông bắt buộc phải thốt ra bởi vì hắn đang bị bao vây, ngay cả một cái vỗ tay cũng không cách nào thực hiện được.Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án không phải là hư danh ọi người khinh bạc. Nếu Trần Đông cứ cố gượng đứng trong chín cái phân thân đang xoay tròn theo quỹ tích huyền diệu đó thì cho dù thân xác không bị sức ép của Đồ Án làm cho nổ tung thì tinh thần cũng bị hắc ám lực lượng phá hỏng mất. Đây mới chính là điều khủng bố của đồ án này.
Trần Đông sau khi nhận thua lập tức được kết giới truyền tống ra ngoài. Trên võ đài, Bạch Ngân Diện Tiên Tử cũng thở phào, nàng đưa tay vẫy nhẹ, viên nội đan của mãng xà tự động bay trở lại thân hình khổng lồ đang nằm xụi lơ bên cạnh. Tiếp đó nàng ngồi xuống, hai tay liên tục kết ấn, không đầy ba giây, Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án hùng mạnh bất trợt tan rã. Hắc ám lực lượng tan ra từ chín phân thân ào ào trở lại vây quanh Bạch Ngân Diện Tiên Tử. Dưới con mắt của năm mươi ngàn đệ tử tu thuật giả, Bạch Ngân Diện Tiên Tử từ từ hấp thu toàn bộ hắc ám lực lượng đang lượn vòng xung quanh kia.
Tu thuật giả Đại Việt còn có một đặc điểm làm cho những tu luyện giả khác trên địa cầu kinh sợ cũng chính là khả năng sử dụng lại lực lượng này. Những lực lượng lấy ra từ Mầm Thế Giới, nếu không tiêu tan, hoặc không bị đối phương dung hòa thì hoàn toàn có thể hấp thu lại được, nó cũng giống như máu của con người, nếu rút ra thì cũng hoàn toàn có thể truyền máu của mình trở lại… thực tế, lực lượng trong Mầm Thế Giới của tu thuật giả cũng chẳng khác nào một bộ phận của tu thuật giả đó, cho nên mới có tình huống Bạch Ngân Diện Tiên Tử đang tận dụng lại hắc ám lực lượng còn sót lại của mình.
Không lâu sau, bộ dạng yếu ớt của Hương từ từ lui đi, thay vào đó là bộ dạng long sinh hoạt hổ như lúc đầu. Nhìn vào nàng lúc này, mọi người đều có cảm giác như đang nhìn vào một thanh trùy thủ sắc bén khiến cho nhiều người không tự chủ được mà rùng mình, khí lạnh chạy dọc sống lưng. Việc này cũng không phải do Bạch Ngân Diện Tiên Tử cố tình khoe khoang mà là tình huống sau khi luyện công thì tu thuật giả nào cũng thế, trên người đều toát ra lực lượng hùng hậu thực tế của chính mình.
Dưới võ đài, Bạch Y Công Chúa nhìn vẻ mặt mong chờ của Na Na và Lệ Thanh thì cười rung đôi mi nhỏ, nhẹ nhàng giải thích:
- Hì hì! Thế này nhé… lúc Hương phóng ra Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án, Trần Đông biết tình thế không ổn liền vội vàng lấy ra Ngự Bảo Chung. Sau đó hắn dương dương đắc ý rằng chuyến này thắng lợi nhất định trong tầm tay, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác chinh phục và tự hào. Có lẽ khi về môn phái…
Bạch Y Công Chúa đang nghĩ mình có năng khiếu kể truyện thì Lệ Thanh không đủ kiên nhẫn vội nói:
- Dừng… Dừng lại đã! Việc tên kia về môn phái làm gì em hổng cần biết. Chị Bạch Y nói vào vấn đề chính đi!
- Hả? Hóa ra ta lan man quá… hì hì… Lại nói tiếp! Lúc này Hương nhìn thấy Trần Đông lôi ra pháp bảo Ngự Bảo Chung kia thì một phần tò mò, càng nhiều hơn là cảm giác sợ hãi. Bản năng nói cho nàng biết đồ vật này không đơn giản. Có lẽ lúc này nàng nghĩ khi về U Long môn phải bắt sư phụ chế tạo ra một pháp bảo khắc chế món đồ này mới được. Tiếp đó, dưới con mắt của mấy chục ngàn người, Trần Đông bừng bừng hưng phấn điểm lên hai mươi mốt điểm giao nhau giữa các đường vân đồ án trên Ngự Bảo Chung. Mọi người đều nín thở chờ kỳ tích phát sinh. Và không ngờ kỳ tích mà mọi người mong đợi kia đã xuất hiện… này… này… sao mọi người không nghe nữa? Đoạn hay còn ở sau mà!
Bạch Y Công Chúa đang kích động “mô tả” lại trận chiến thì thấy tất cả đều quay sang nhìn Văn Lục chờ đợi khiến nàng không hiểu ra làm sao?
“Ta thấy ta có năng khiếu trong lĩnh vực kể truyện này mà”.
Văn Lục nhìn bộ mặt xinh đẹp đang tiu nghỉu của nàng thì bật cười:
- Nàng giống một người ta từng gặp, hắn cũng mắc căn bệnh giống y chang nàng.
Bạch Y Công Chúa nghe thấy thế thì khuôn mặt đang buồn thiu liền nở nụ cười khiến cả đám nam đệ tử đứng gần đó ngẩn ngơ, hồi lâu mới hồi thần lại được. Nàng chạy tới bên cạnh Văn Lục, dò hỏi:
- Hắn là ai thế, có đẹp trai, anh tuấn không? Hắn là con cháu danh môn thế gia chứ?
Đám người Kiệt Hào cũng nhớ ra cái tên mà Văn Lục vừa nhắc tới là người nào. Nghe Bạch Y Công Chúa hỏi hắn có đẹp trai không thì cả đám đều phá lên cười. Văn Lục bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Hắn đẹp trai hay không ta cũng không rõ lắm.
- Hứ? Gặp rồi thì không có lý gì lại không biết hắn có đẹp trai hay không cả.
- Lúc ta gặp hắn… thì hắn đã chống gậy, cong lưng lạch bạch rồi. Ha ha!
- Hừ! Đại ca xấu tính, không thèm nhìn đại ca nữa.
xem tại
Bạch Y Công Chúa nói vậy, bất quá mọi người còn chưa kịp nói câu nào nàng đã đổi ý quay lại hỏi:
- Thế hắn làm sao mà giống Bạch Y được?
“Quả nhiên là thế! Con gái là chúa tò mò a”. Văn Lục nhìn vẻ mặt mong chờ của Bạch Y Công Chúa thì mỉm cười nói:
- Lúc chúng ta gặp hắn, hỏi một vấn đề mà xuốt cả một ngày, hắn toàn loanh quanh luẩn quẩn bên ngoài, không chịu vào vấn đề chính, khiến Kiệt Hào, Vân Trọng ngủ gật cả đám. Ha ha…
Bạch Y Công Chúa nghe vậy cũng chúm chím cười híp đôi mi nhỏ. Bất quá rất nhanh nàng phát hiện ra vấn đề không đúng.
- A! Đại ca mượn chuyện này để nói xấu Bạch Y?
Nói xong đỏ bừng mặt chạy ra núp sau lưng Văn Lục. Mọi người nhìn điệu bộ của nàng đều cười nghiêng ngả. Cô nàng này thật khả ái a.
Vừa lúc này Hương cũng đã hồi phục lại, nàng thu mãng xà vào trong không gian linh thú và từ từ bước xuống nơi mọi người tổ đội số mười hai đang đứng. Na Na không đợi nàng tới nơi đãng chạy tới nắm lấy tay nàng lôi lôi, kéo kéo:
- Chị Hương! Mau giải thích lúc trước làm cách nào Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án lại xuất hiện thế? Chẳng phải lúc đầu nó bị đánh tan rồi sao?
Hương hòa ái nhìn Na Na nói:
- Hì hì! Lúc đầu chị thấy Ngự Bảo Chung xuất hiện liền để cho nó hút một chút lực lượng rồi lập tức điều khiển Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án tan ra thành hắc ám lực lượng, bay ra bốn phía cách xa món pháp bảo đó. Sau này nhờ nội đan của LiLi chị liền bổ sung cho chỗ lực lượng bị hút ban đầu thì Hắc Sát Nhất Cấp Đồ Án lập tức hiện hữu thôi.
Nghe Hương nói vậy, ngoại trừ Văn Lục và Bạch Y Công Chúa ra thì mọi người đang đứng ở đó đều há hốc mồm kinh ngạc. Hóa ra vị sát thủ này thấy tình thế không ổn liền đánh lừa Trần Đông một vố, để dành lại đòn công kích tối hậu khiến người choáng váng kia.
- Oa! Năng lực suy tính của chị Hương thật lợi hại! Em cũng muốn được như thế.
Na Na ngưỡng mộ nhìn Hương, hi vọng nàng dạy cho “bí quyết” nào đó. Nghe Na Na nói vậy Hương chỉ bật cười nhìn về phía Văn Lục nói:
- Nếu bàn về năng lực suy tính trong chiến đấu… hắn còn lợi hại hơn cả chị. Em theo mà học hắn!
Nhìn vẻ mặt kinh hãi, đề phòng của các đệ tử tu thuật xung quanh, Văn Lục cười khổ giơ tay cốc lên đầu của Hương một cốc:
- Chỉ được cái bẻm mép! Bất quá… trận này nàng đánh được lắm.
Hương bị Văn Lục tập kích bất ngờ khiến nàng giật mình lùi lại, tiếp đó đỏ bừng mặt quay đi không dám nhìn hắn. Thực ra Văn Lục cũng muốn kéo má nàng hơn, chỉ là nàng đeo mặt nạ che kín từ mũi trở lên khiến hắn không tài nào thực hiện được ý đồ. Cũng giống như mấy gã nam để tự tu thuật kia, Văn Lục cũng tò mò muốn nhìn khuôn mặt thực sau lớp mặt nạ kia lắm lắm.
Vừa lúc này Văn Lục cũng nhận được tinh thần truyền tin từ bảng ngọc, kêu hắn tới võ đài số mười hai.
- Đến lượt ta rồi! Đi thôi…
Mọi người đều cười nói đi theo, Lệ Thanh vẫn túm tay của Văn Lục, nàng ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn:
- Đại ca giờ đấu với ai?
- Hử? À! Người này mọi người cũng đã gặp qua!
Lệ Thanh tò mò:
- Ai vậy nhỉ?
- Em đoán thử coi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...