Hôn Thê Tôi Là Nữ Phụ
Uyển Nhu vừa mới bước ra khỏi cổng trường đã có 1 chiếc xe đậu trước mắt cô, mém chút nữa cô đã la toáng lên khi chưa kịp nhìn chiếc xe trước mắt.
“ Anh hai!!! Anh đi tán gái như thế à?”
Cô nhăn mặt nhìn người anh siêu cấp mỹ nam trước mắt, 2 chân dậm mạnh xuống vỉa hè rồi bực bội leo lên xe. “Rầm!!”, cô ngồi lên ghế cạnh anh trai mình mặt không biến đổi lấy điện thoại ra nghịch, bỏ mặt ông anh trai đang tự vẩn vơ giải đáp mọi chuyện.
“ Sao thế? Suốt ngày giận dỗi, anh thật không hiểu con gái như các em, chuyện gì cũng giận được!!!”
Uyển Nhu quay ngoắt qua, liếc 1 cái cô hiện tại rất rất muốn đập ông anh mình, nhưng cô buộc phải kìm chế. Huầy, anh ấy như vậy hèn gì dễ dàng bị Thẩm Y Thanh dắt mũi đưa vào hậu cung của cô ta. Chỉ nghĩ đến điều này cơn giận cô đã nguôi ngoai, nhưng mà Thẩm Y Thanh trong truyện căn bản miêu tả cô ta là thánh nữ trong sáng với dàn hậu cung rực trời, thường bị chê ghét do xuất thân thấp hèn, cô vẫn không muốn động thủ với người khác khi chưa nắm rõ mọi chuyện. Không được, cô phải đến nơi cô ta ở 1 chuyến làm 1 số việc ngay lập tức.
“ Anh chạy nhanh 1 chút, em có việc phải làm. Đúng rồi, sẵn tiện cho em mượn xe luôn đi.”
Lăng Duật Tuấn vẫn chưa hết ngỡ ngàng, không phải chứ mới vừa rồi khuôn mặt còn hăm he muốn giết anh ngay tức khắc mà. Đúng là bất thường, anh chỉ biết cười nhẹ rồi lắc đầu, đúng khó hiểu tụi này. ( tg: Ảnh già cả rồi >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...