Nhớ lại lúc sáng, Doãn Đan Tâm vừa thay xong đồng phục đang ngồi trước gương tự tết tóc thì Hàn Lam Vũ đẩy cửa bước vào, cô làm lơ như không nhìn thấy.
Hàn Lam Vũ đi một mạch vào nhà tắm, cô tò mò đứng dậy đi lại gần cửa phòng tắm.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra bất ngờ, Đan Tâm giật mình xoay người lại vươn vai giả vờ như không có chuyện gì.
“A Ừm, tập thể dục buổi sáng thôi…”
Hàn Lam Vũ đi tới, kéo cô ngồi xuống bàn học rồi từ từ tháo băng dính cá nhân trên mấy đầu ngón tay của cô.
“Á chú muốn làm gì?”
“Vết bỏng càng bịt thì càng nặng hơn, em bị ngốc à?”
Hàn Lam Vũ tháo xuống hết, vết thương đáng lẽ sẽ lành sớm nhưng do Đan Tâm dùng băng dính cá nhân khiến cho vết thương bị bịt kín nên da thịt hơi tấy đỏ.
“Từ từ thôi!”
Đan Tâm nhíu mày.
“Sao? Thế mà lại biết đau à? Lúc bưng nồi cháo từ trên bếp lửa xuống thì không biết đau à?”
Hàn Lam Vũ đâm chọt như đứa trẻ làm Đan Tâm có chút giật mình.
“Sao…
Sao chú biết?”
“Tôi không có mù!”
Hàn Lam Vũ trả lời như không.
Doãn Đan Tâm bĩu môi nói nhỏ: “Vậy mà cũng mù mấy ngày rồi đấy!”
“Em nói cái gì?”
Hàn Lam Vũ ngước đầu nhìn cô.
Doãn Đan Tâm nói: “Tôi nói chú có phúc lắm nên mới ăn được cháo tôi nấu đấy!”
Nấu được mà như thể này hắn cũng không cần! “Ai khiến em phải làm vậy? Trân Trân cũng biết làm, em tranh với cô ấy làm gì? Em muốn thể hiện cái gì chứ? Em tài, em giỏi, như vậy đã đủ chưa?”
Hàn Lam Vũ quát lên vào mặt cô khiến cho Đan Tâm bị chửi oan ấm ức đến phát khóc, đôi mắt cô đỏ hồng, khóe mi dâng lên một tầng nước, cô đưa tay đẩy hắn ra, hắn đang quỳ một chân trước mặt cô, còn cô ngồi trên ghế nên dễ dàng đẩy được hắn.
Cô thể hiện cái gì? Cô khoe mẽ với ai? Nếu cô ta biết làm thì cô đâu cần phải hì hục trong bếp nấu cháo cho hắn chứ? Rốt cuộc cũng chỉ vì hắn muốn ăn cháo do Triệu Y Trân chính tay nấu mà thôi.
“Nếu chú cảm thấy ăn đồ của tôi nấu khó nuốt như vậy thì chú mau nôn ra hết đi! Tôi đi học!”
Doãn Đan Tâm với tay lấy chiếc cặp trên bàn tức giận đứng dậy bỏ đi liền bị Hàn Lam Vũ giữ lại: “Doãn Đan Tâm, em có nói lý không thế? Tôi…”
Mấy chữ “lo cho em”
cứ thế nuốt xuống không cách nào nói ra được.
“Với loại người như chú, tôi đến nhìn cũng không muốn huống gì là nói chuyện? Với lại, chuyện tôi nấu cháo cho chú là tôi sai, tôi vốn không muốn làm việc đó, tình thế ép buộc nên tôi phải làm.
Chú rõ chưa?”
Doãn Đan Tâm hất tay hắn ra, tức giận nói lớn.
“Được, không nhìn thì không nhìn, ai khiến em phải nhìn hả?”
Lời của Doãn Đan Tâm như môi lựa châm ngòi cơn thịnh nộ trong lòng hẳn.
Cho dù là Hàn Lam Vũ thường ngày không tốt với cô nhưng cũng chưa từng lớn tiếng với cô như thế.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô bị quát tháo như thể.
“Được lắm, Hàn Lam Vũ, có giỏi thì chú đừng cho vệ sĩ kiểm soát tôi nữa, tôi đi khỏi đây cho chú vừa lòng!”
“Được, muốn đi đâu thì đi!”
Hàn Lam Vũ tức giận quay đầu, đấm lên bàn một cái rõ mạnh.
Hẳn không hề níu kéo cô! Một cái ánh nhìn dành cho cô hắn cũng không muốn, vậy thì cô còn ở lại đây làm gì nữa? “Hàn tổng, phu nhân, hai người làm sao lại lớn tiếng như thế?”
Ngô quản gia nghe tiếng cãi vã rất lớn, đến người làm xung quanh đó cũng giật mình không kém, cuối cùng không nhịn được nữa, ông phải đẩy cửa đi vào.
Triệu Y Trân cũng xuất hiện nơi cửa, vội chạy vào ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ, ngoài mặt lo lắng nhìn hắn: “Chuyện gì vậy, Tiểu Vũ? Sao mới trở về đã cãi vã ầm ÿ rôi?”
Triệu Y Trân lại dùng bộ mặt lo lắng đó đi về phía Doãn Đan Tâm: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Đan Tâm, em nói đi?”
Triệu Y Trân ôm lấy cánh tay Doãn Đan Tâm khiến cô càng thêm bực dọc hất tay ra: “Đừng đụng vào tôi!”
“Á, Đan Tâm, em.
.
”
Triệu Y Trân lùi lại rồi ngã xuống, không đúng, là cố tình ngồi ra sàn ăn vạ.
Hàn Lam Vũ quay lại nhìn, hẳn vội đi tới đỡ Triệu Y Trân đứng dậy, tức giận đến nỗi đôi mắt đã hẳn từng tia máu, gắn từng tiếng: “Doãn Đan Tâm…”Ông Ngô, ông…”
Doãn Đan Tâm nghĩ người duy nhất có thể minh oan cho cô chỉ có Ngô quản gia cũng đã nhìn thấy nhưng Hàn Lam Vũ lập tức lên tiếng.
“Ngô quản gia bao che cho em thì em muốn làm gì thì làm à? Doãn Đan Tâm, em chẳng là cái gì trong căn nhà này cả!”
Hàn Lam Vũ vừa nói vừa gắn từng tiếng đến nỗi gân cổ hắn nổi lên từng đường dài.
Trong căn nhà rộng lớn này, ngoài sự oan ức và lạnh lẽo ra thì còn có thứ gì chứ? “Hàn Lam Vũ, chú nghĩ tôi muốn ở lại trong căn nhà này lắm à? Ngay cả khu nhà trong con hẻm nghèo cũng tốt hơn đây gấp trăm ngàn lần chú có biết không?”
Doãn Đan Tâm quay người chạy thật nhanh ra ngoài, bên tai vẫn vọng lại tiếng của Hàn Lam Vũ: “Doãn Đan Tâm, có giỏi thì em đừng về nhà nữa”
Và tiếng của Ngô quản gia đang gọi với phía sau: “Phu nhân, phu nhân…
“Mặc kệ cô ấy!”
Giọng nói Hàn Lam Vũ lạnh lùng vang lên xa dần sau đó chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Doãn Đan Tâm ấm ức chạy ra ngoài, cô chạy một mạch từ trên lầu xuống tầng một rồi từ đại sảnh chạy ra khỏi nhà, nước mắt rơi không biết bao nhiêu cho đủ, niềm tin là một thứ gì đó rất tôi tàn, từ khi quen và lấy Hàn Lam Vũ, cuộc sống của cô chỉ toàn bị thương.
“Phu nhân, phu nhân, đợi một chút!”
Ngô quản gia đã già nên lúc chạy đuổi theo cô rất mệt, ông có chút hụt hơi, giọng nói yếu đi.
Đan Tâm sợ ông ngã nên đứng lại đợi, Ngô quản gia chạy theo cô ra ngoài chỉ muốn đưa cho cô một xấp tiền rồi dúi vào tay cô: “Cần gì thì dùng, đây là tiền của ông!”
“Ông Ngô…”
Doãn Đan Tâm mếu máo ôm chầm lấy ông, ngoài vú nuôi ra, Ngô quản gia là người thương cô nhất, lúc nào cũng đối với cô như cháu ruột, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho cô khiến cô lúc nào cũng cảm nhận được tình yêu thương như người một nhà.
Bây giờ vú nuôi bệnh rồi, người chăm lo cho cô nhất chính là Ông Ngô! Đan Tâm buồn rầu cầm ống nhòm của Hải Quỳnh trên tay xoay mấy cái, cũng may Ngô quản gia mang tiên cho cô nếu không cô thực sự không biết phải đến trường bằng cách nào.
Đan Tâm hơi chán nản, ngồi xuống thành bệ hoa bên đường, tiếp tục đưa ống nhòm lên xem, cũng may còn trò chơi này của Hải Quỳnh, cô bây giờ quả thực có nhà mà không thể về.
Đan Tâm nheo một mắt nhìn, cô nhìn từ mặt đường rồi nhìn hai phía trên vỉa hè, có một đứa trẻ đang dắt tay một ông cụ chân tay run rẩy qua đường, thế giới này vẫn còn tươi đẹp biết mấy, vì sao cô phải u sầu làm gì chứ? Doãn Đan Tâm quay tới hướng ngược lại, phát hiện một người ăn xin ở phía xa, còn có một chàng trai trẻ ăn mặc lịch sự nở nụ cười rất tươi với bà, sau đó rút trong ví ra mấy tờ tiền rồi bỏ vào trong một chiếc tô cũ kỹ phía trước chân bà, tâm trạng Đan Tâm dần khá lên.
Cô xoay người lại, đột nhiên, một chiếc xe bảy chỗ dừng lại trước mặt cô, cánh cửa mở ra, một người rồi hai người, ba người, bốn người…
lần lượt nhảy xuống khỏi xe, người nào người nấy đều mặc đồ đen, bịt khẩu trang đeo mũ, còn quan sát xung quanh, hành tung bí ẩn…
“Á…
Ưm…
Cứu…!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...