Hai giờ chiều nay Bạch Thị sẽ đón Tổng giám đốc mới, bốn giờ tối sẽ tổ chức một bữa party cũng xem như mừng Tổng giám đốc mới nhậm chức, đồng thời tống kết lại thời gian khó khăn vừa qua, hiện tại Bạch Thị đã ổn định trở lại, còn gặt hái được một số thành tựu tuy không lớn nhưng là một chuyện thần kỳ vượt cả mong đợi.
Không ai có thể ngờ, Bạch Thị đã trên bờ phá sản lại có thế hồi sinh kỳ diệu như thế.
Thông qua chuyện này, Bạch Thi Tịnh mới cảm thấy, danh tiếng của Hàn Lam Vũ không phải chỉ để nói suông, cô thực sự nể phục người trẻ như hắn lại có thể làm được những chuyện phi thường như thế, chẳng trách người người lại kinh sợ hắn như thế.
Lần này vị Tổng giám đốc mới của bọn họ cũng là do Hàn Lam Vũ giới thiệu tới, nghe nói anh ta vừa từ nước ngoài trở về, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh của một trường đại học danh tiếng nên cô cũng không mấy lo lắng.
Hơn nữa là do Hàn Lam Vũ đưa tới nhất định là người tài, cô hoàn toàn tin vào con mắt thân của Hàn Lam Vũ.
“Nhanh, mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Tổng giám đốc sắp tới rồi…
Còn làm gì đó hả? Nhanh chân lên!”
Bạch Thi Tịnh mặc chiếc váy nhung đỏ dài tay, bên trong là chiếc áo len mỏng, kết hợp với sợi dây chuyền đá quý càng làm cô trở nên sang trọng.
Giữa một căn phòng rộng với màu chủ đạo là màu trắng, đèn điện bốn phía sáng trưng, Bạch Thi Tịnh nghiêm nghị chỉ đạo tất cả mọi người hoàn thành những công việc cuối cùng rồi đi ra ngoài tiếp đón Tổng giám đốc mới.
Công ty Bạch Thị hôm nay đặc biệt ngăn nắp, sáng sủa hơn mọi ngày, nhân viên đều ăn mặc chỉnh tê và có chút rập khuôn giống như phải trả bài ai đó nhưng nhìn chung lại tạo ra một tập thể rất đẹp mắt.
Nhân viên tập hợp lại trước cửa chính, nhìn xuyên qua cánh cửa chính làm bằng chất liệu kính cường lực, một người đàn ông mặc bộ vest màu ghi sáng, đeo chiếc kính đen hàng hiệu, mái tóc vuốt ngược lên chỉn chu nhưng không kém phần nam tính, làn da trắng sáng không tì vết, bộ vest ôm người để lộ khuôn ngực rắn chắc, bờ vai rộng rãi, nhìn tổng thể thì chính là nam thần từ trong ngôn tình bước ra nhưng hầu hết người như vậy nhất định là rất khó tính, ông trời tuyệt đối không cho ai tất cả Bạch Thi Tịnh nãy giờ quan sát, quan sát đến ngẩn người vẫn còn quan sát.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao Hàn Tử Lam lại nói sẽ sớm gặp lại cô.
Hiện tại, xem cô đang nhìn thấy ai thế này? Hàn Tử Lam đơn thân độc mã bước vào, hai hàng người cúi gập nửa người đồng thanh hô to: “Chào mừng Tổng giám đốc đến với Bạch Thị!”
Bạch Thi Tịnh vẫn chưa hoàn hồn, cô đứng im như trời trồng, hoàn toàn không thấy Hàn Tử Lam đang nhìn cô chằm chằm.
Đôi đồng tử ẩn sau mắt kính đen khẽ ánh lên một tia vui vẻ.
Hàn Tử Lam quay đi, tháo chiếc kính xuống rồi nở một nụ cười tỏa nắng: “Xin chào mọi người, tôi là Hàn Tử Lam, là Tổng giám đốc mới của mọi người, sau này hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn nhét”
Nụ cười ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp, lời nói lại khiêm tốn đó là Tổng giám đốc mới của bọn họ ư? Vừa đẹp trai lại ấm áp, dáng điệu thanh cao quý phái mà lại thân thiện, người như vậy được mấy người? Vậy mà lại là Tổng giám đốc mới của bọn họ đó.
Nhân viên nữ đã bị Hàn Tử Lam lần đầu xuất hiện đã đốn tim bọn họ rồi.
Bạch Thị gặp biến, suýt chút nữa còn phá sản, vậy mà nhờ có chuyện đó mà bọn họ được vinh dự ngắm nhìn Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam ở một góc độ gần như thế này.
Hàn Lam Vũ đẹp thì đẹp thật nhưng lại lạnh lùng khó gần, hắn giống như tảng băng ngàn năm, là ông vua của xứ sở lạnh giá còn Hàn Tử Lam ngọt ngào, dễ mến, đúng là khác một trời một vực, nhưng hai cái tên này nhìn thì có vẻ rất giống nhau đó, dù là lãnh đạo cũ hay lãnh đạo mới, bọn họ đều có một đặc điểm chung là rất điển trai, như vậy đã đủ an ủi tâm hồn họ rồi.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi! Hàn Tử Lam đưa tay ra trước mặt Bạch Thi Tịnh, cô có chút hoàn hồn vội bắt tay lại với hắn, suýt chút nữa đã đẩy hai người vào tình huống ngượng ngập rôi.
“Hàn Thiếu, anh thật giỏi giữ bí mật”
Bạch Thi Tịnh không tìm được câu nào tốt hơn.
Hàn Tử Lam mỉm người rồi đi vào trong, Bạch Thi Tịnh bắt đầu công việc của mình là giới thiệu về các hoạt động trong thời gian qua cũng như bàn giao lại các tài liệu và một số hoạt động làm việc của công ty trong thời gian qua, nói chung là có rất nhiều vấn đề để nói nhưng Hàn Tử Lam nghe xong chỉ tổng kết lại một chuyện: “Hình ảnh Bạch Thị đã không được tốt như trước nữa, đổi tên công ty thành Aliyah, ám chỉ sự trỗi dậy của quý công ty, bộ mặt Bạch Thị không giống như trước nữa!”
Thấy Bạch Thi Tịnh lại định báo cáo tiếp hoạt động của công ty, Hàn Tử Lam liền mỉm cười lên tiếng trước: “Tôi đã xem chỉ tiết toàn bộ tài liệu bê Công ty Aliyah rồi, không cần cô phải trình bày nữa”
Hàn Tử Lam vén cổ tay áo nhìn đồng hồ: “Sắp tới hẹn rồi, Bạch tiểu thư, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
Bạch Thi Tịnh đứng im đợi Hàn Tử Lam rời chỗ ngồi rồi đi theo hắn, từ nay về sau, có phải Hàn Tử Lam đi đâu cô sẽ đi theo tới đó có phải không? Nghĩ thôi cũng đủ để Bạch Thi Tịnh không ăn cũng cảm thấy no rồi! Party do Bạch Thị à không là công ty Aliyah chủ trì lân đầu lại được tổ chức quy mô lớn và có sự góp mặt của nhiều nhân vật máu mặt trên thương trường đến tham dự như thế, đúng là đẳng cấp của Shine – Hàn Thị là không thể ngờ được.
Hôm nay Hàn Lam Vũ, Viên và Lộ Tử Du cũng tới, dù sao Bạch Thị cũng là công ty trực thuộc của Hàn Thị nên được bọn họ đặc biệt để ý.
Bạch Thị tuyên bố thay đổi tên công ty hứa hẹn sẽ đột phá hơn nữa, và Bạch Thị sẵn sàng để hợp tác với các đơn vị có nhu cầu, sau màn phát biểu của Hàn Tử Lam, mọi người bắt đầu giao lưu nhập tiệc.
Hàn Tử Lam cầm ly rượu đi tới chỗ anh trai đang tiếp khách, vị khách vừa quay đi, Hàn Lam Vũ đã để ý tới em trai, bước đến mỉm cười với hắn: “Anh còn đang nghĩ, vì sao em lại không vào công ty nhà mình làm việc, hóa ra em đã có hướng phát triển cho Bạch Thị, đúng là rất có tiềm năng khai phát”
“Em thích cái gì đó mạo hiểm, với lại bắt đầu từ bàn tay trắng mới là chân lý mà em muốn trải nghiệm”
Hàn Tử Lam mỉm cười.
“Vậy thì chúc em mã đáo thành công!”
Hàn Lam Vũ nâng lý mời em.
“Không say không về!”
Hàn Tử Lam mỉm cười nâng ly chạm vào ly rượu của anh trai.
Hiếm khi cả hai anh em lại có dịp thử tửu lượng của nhau, các vị khách cũng hướng tới hai người mà mời rượu, cả tập đoàn Shine hay Công ty Aliyah đều hứa hẹn là nơi có thể giúp bọn họ phát triển.
Bên ngoài, bầu trời lại bất chợt đổ mưa, cơn mưa dai dẳng kéo dài không ngớt.
Đan Tâm ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn những trận mưa như trút, giọt mưa nặng hạt, nhấn chìm cả thành phố hoa lệ trong màn mưa.
Hôm nay mọi người được nghỉ để về nhà một đêm, người làm được thuê ở lại cả tháng, mỗi tháng về một lần cùng lắm là có việc mới xin về nhà.
Henry không có ở nhà càng khiến Đan Tâm rầu rĩ thêm.
Đã gần mười một giờ rồi, vậy mà cô chẳng buồn ngủ chút nào.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên một tiếng đập cửa rất mạnh, Đan Tâm giật mình chạy ra, chưa kịp mở cửa đã nghe giọng nói của Triệu Y Trân: “Tiểu Vũ, nhầm rồi, phòng của chúng ta ở bên kia mài Tiểu Vũ!”
Dường như Hàn Lam Vũ không nghe thấy, cứ đập cửa phòng mạnh hơn, Đan Tâm cũng chẳng đếm xỉa tới hắn, trực tiếp đi vào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...