Sáng hôm sau, Doãn Đan Tâm đến trường học, vẫn là với bốn tên vệ sĩ hôm trước, nhưng lần này, bọn họ lại không theo cô vào trong trường mà ở ngoài cống đợi, Đan Tâm được tự do, vừa vui mừng vừa khó hiểu.
Bọn họ hôm nay ăn nhầm cái gì sao? “Đan Tâm, đi theo tới”
Trịnh Mỹ Lâm nhìn thấy Đan Tâm liên kéo tay cô đi một mạch ra sau khuôn viên của trường.
Doãn Đan Tâm không hiểu mô tê gì, lúc đi tới gần cây cổ thụ già ở phía xa, bóng dáng Trương Tu Kiệt thấp thoáng thật gần, đường như hắn đang cúi đầu nói chuyện với ai đó.
Lúc Đan Tâm đi tới gần, cô có chút thất kinh, một tay bịt miệng lại, người nọ đeo khẩu trang nhưng Đan Tâm vẫn nhận ra, hắn chính là Thắng Chội.
Trương Tu Kiệt nhìn thấy hai người đã đến, hắn liền đưa tay nằm lấy cánh tay Đan Tâm vừa kéo cô lại vừa để trấn an cô, vừa muốn nhận thứ gì đó từ Thắng Chội.
“Cô còn nhớ nơi đớ không?”
Thắng Chột nhìn thẳng mắt cô, vào thẳng vấn đề.
Đan Tâm sợ hãi nhíu mày lại, vô thức gật đầu.
“Nếu muốn gặp Phan Cảnh Liêm, cô hãy tới đó tìm hắn.
Khu nhà kho sửa xe đó đã bị bỏ hoang rồi, đó là nơi hẳn ẩn thân, cô tuyệt đối không được cho ai biết, một khi có người biết, tên đại ca tìm ra hẳn, cái mạng hắn cũng khó giữ chứ đừng nói là mẹ hắn.
Chuyện quan trọng nên tôi phải đích thân gặp cô, cô đã hiểu rồi chứ? Thời gian và cách thức tôi đã ghi trong này, Phan Cảnh Liêm cần cô giúp vài chuyện, hắn mới có thể dám tới gặp mẹ của cô, bây giờ khắp nơi đều là tai mắt của đại ca, cô tuyệt đối không được tin tưởng ai!”
Thắng Chột nói nhanh nhưng dặn dò kỹ lưỡng rồi nhét tờ giấy vào tay Đan Tâm, câu cuối cùng còn khẽ liếc nhìn sang Trương Tu Kiệt một cái rồi sau đó quay lưng bỏ chạy, hẳn nhảy qua hàng rào rồi biến mất.
Doãn Đan Tâm nắm chặt tờ giấy trong tay, cơ thể có chút run nhẹ.
“Đan Tâm, cậu ổn chứ?”
Trịnh Mỹ Lâm lay nhẹ vai Đan Tâm.
“Ổn, đương nhiên là ổn, đó là cơ hội cứu sống vú nuôi, bất luận thế nào tớ cũng phải đi!”
Đan Tâm cứng nhắc nói.
“Mấy người làm gì ở đó?”
Phía sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng, cả ba người đều quay người lại nhìn, Đan Tâm đã nhanh chóng cất tờ giấy vào túi áo khoác.
Mộng Phạn tiến đến, khoanh tay trước ngực, cô hơi dõi mắt về phía sau rồi lên tiếng: “Mấy người làm gì ở đây? Chuông vào học vừa kêu, không nghe thấy sao?”
“Bọn em xin phép ạ!”
Trịnh Mỹ Lâm hơi cúi đầu rồi nắm tay Đan Tâm và Tu Kiệt chạy về lớp.
Mộng Phạn nhíu mày nhìn quanh một lượt sau đó quay người đi về văn phòng tìm giáo sư Lâm có chút việc.
Lúc ba người chạy tới cửa lớp thì Trình Duật Hạo vừa hay cũng đến nơi.
“Em chào giáo sư ạ!”
Cả ba hớt hải chạy tới, hơi thở dồn dập, vừa nói vừa cúi đầu chào Trình Duật Hạo.
Trình Duật Hạo khẽ gật đầu, cả ba liên đi vào trong, Đan Tâm đi sau cùng liền bị Trình Duật Hạo giữ lại: “Hôm qua vì sao em lại nghỉ học?”
Đan Tâm đưa tay vào áo, hơi cúi đầu, biết ngay là sẽ bị hỏi tội mà.
Đan Tâm trả lời không rõ ràng vừa nhắc đến người quen của hẳn.
“Hôm qua em ở bệnh viện với Dư Cảnh Nam ạ…
Trình Duật Hạo im lặng một lúc, sau đó đưa bàn tay thon dài sờ lên trán Đan Tâm: “ốm rồi à? Đã khỏe chưa?”
Doãn Đan Tâm cười trừ, đó là do giáo sư nói chứ không phải cô nói nên không tính là cô nói dối.
“Hôm nay…
Em đi học rồi mài”
Trình Duật Hạo sẽ hiểu, cô nhất định là đã khỏe nên mới có thể đi học lại.
“Cuối buổi tôi sẽ giảng lại bài cho em”
Doãn Đan Tâm có chút cảm động, cô đúng là không nên nói dối Trình Duật Hạo mà.
Đan Tâm bước vào theo Trình Duật Hạo, mọi người đều đã thấy cử chỉ dịu dàng của Trình Duật Hạo dành cho Đan Tâm, dường như ở trong trường, mọi người chỉ thấy Trình Duật Hạo đặc biệt quan tâm đến Doãn Đan Tâm, ngoài ra chẳng còn ai nhận được ưu đãi đó.
Ngay cả các giảng viên nữ hay thực tập sinh nữ để ý tới Trình Duật Hạo cũng chỉ nhận lại ánh mắt xa cách, khách sáo của hắn.
Hắn đối với ai đều không nóng không lạnh nhưng đổi với Đan Tâm lại đặc biệt để ý, như thế làm sao không khiến người khác ghen ty cho được? Mộng Phạn từ xa đã nhìn thấy hành động thân mật của giáo sư Trình đối với Đan Tâm làm cho cô tức anh ách.
Hôm nay là thứ sáu, mỗi cuối tuần đều sinh hoạt câu lạc bộ, Mộng Phạn đột nhiên cảm thấy thư viện khoa luật của trường cô đúng là hơi bẩn, các anh chị khóa trên đang phải chuẩn bị tư liệu để tham dự phiên tòa học đường, công việc này đúng là rất hợp với các học viên mới của câu lạc bộ.
Cuối buổi, câu lạc bộ Luật gia tương laï’ tổ chức cuộc họp, những thành viên đều được phổ biến các hoạt động trong tuần qua.
Xong việc, Mộng Phạn đứng dậy dân các thành viên mới của câu lạc bộ vào thư viện, hướng dẫn bọn họ làm việc, trong đó có Trịnh Mỹ Lâm và Doãn Đan Tâm, còn Trương Tu Kiệt được đi theo Mộng Phạn mang tài liệu tới cho nhóm sinh viên đàn anh sẽ tham gia vào phiên tòa học đường mà Trình Duật Hạo chính là cố vấn của bọn họ.
Mộng Phạn vừa giao phó cho sinh viên năm nhất xong, định quay người đi thì nhìn thấy Trình Duật Hạo từ xa tiến đến, phong thái lạnh lùng thu hút, Mộng Phạn nở nụ cười chạy tới, vì cô cũng là thành viên của nhóm sẽ tham gia vào phiên tòa học đường nên cứ ngỡ là thầy đến tìm mình, cô niềm nở: “Giáo sư tìm em ạ? Em đang giao việc cho các em năm nhất sau đó sẽ quay lại để thảo luận cùng các bạn ạ!”
“Tôi biết rồi”
Trình Duật Hạo hờ hững trả lời cô rồi nhìn về phía Đan Tâm: “Em mang giáo trình và đi theo tôi”
“Nhưng mà…
Mọi người cần thảo luận cho phiên tòa sắp tới, Đan Tâm đến đó có tiện không ạ?”
Mộng Phạn có chút xấu hổ nhưng cô không muốn cho kẻ khác cơ hội.
Trong nhóm năm thành viên chỉ có một mình cô là con gái, cứ ngỡ nhờ dịp này có thể gần gũi với Trình Duật Hạo hơn lại bị người nọ xen vào.
“Tôi chỉ là người hướng dẫn, còn các em vẫn phải tự thân vận động, như vậy nếu có tình huống bất ngờ thì các em mới có đủ năng lực phản biện.
Còn Đan Tâm sẽ học phòng bên cạnh, không có gì là không thể, tôi có thể song song làm hai việc, nếu em nghỉ ngờ năng lực của tôi cũng không sao, đó là suy nghĩ của em, tôi không quan tâm”
Trình Duật Hạo nói rồi nhìn Đan Tâm: “Cầm giáo trình rôi theo tôi!”
Nói xong, Trình Duật Hạo xoay người rời đi, Đan Tâm nãy giờ ngơ ngác không hiểu mô tê gì, bị giọng nói lạnh lùng của Trình Duật Hạo cùng ánh mắt sắc lạnh của Mộng Phạn làm cô lạnh sống lưng, vội vàng ôm cặp chạy theo Trình Duật Hạo.
Cũng phải thôi, Mộng Phạn bị giáo huấn trước mặt đàn em khóa dưới như thế, cô không sinh hận mới lạ.
Tội nhất vẫn là các sinh viên còn lại, vốn đã thấy bất mãn khi giao công việc dọn dẹp phòng sách rồi, Đan Tâm lại không phải làm càng khiến bọn họ bất bình hơn, nhưng nhìn sắc mặt Mộng Phạn lúc này đúng là không nên đối mặt, cứ giả vờ tập trung dọn dẹp là tốt nhất.
Trịnh Mỹ Lâm vừa lau kệ tủ vừa khóc ròng trong lòng: Tu Kiệt, Đan Tâm sao chúng ta lại phải chịu cảnh chia cắt này chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...