Doãn Đan Tâm ăn cháo xong thì một mình về phòng, muộn rồi nên Hàn Tử Lam cũng ngủ lại ở đây, Ngô quản gia đã đi sắp xếp cho hắn một căn phòng.
Cả đêm Hàn Lam Vũ không về, Đan Tâm cũng chẳng ngủ nổi, cô dựa vào thành giường ngồi bó gối rồi gục đầu lên chân.
Một lúc sau có cái gì đó ươn ướt ở cánh tay, Đan Tâm ngước mặt lên nhìn, Henry nhìn cô, ở khóe mắt như có giọt nước mắt, dường như Henry hiểu được cô đang buôn chuyện gì đó.
Đan Tâm như có được sự an ủi to lớn, cô mếu máo rồi khóc òa ôm lấy Henry, cả chủ và vật đều khóc như hai đứa trẻ.
Thật không ngờ Henry không những thông minh lại còn tình cảm như thế.
Đan Tâm khóc một trận thì mỉm cười nhìn Henry, cô mệt mỏi tựa vào thành giường rồi ngả đầu về phía sau giường, Henry cũng ngồi im ở bên cạnh Đan Tâm.
Cô đột nhiên lại nhớ đến Hàn Lam Vũ, trái tim có chút nhói.
Từ nay về sau cô phải đối diện cùng Hàn Lam Vũ như thế nào đây? Đan Tâm mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hàn Tử Lam mở hé cửa ra ngó đầu nhìn vào.
Henry đang gối đầu lên chân Đan Tâm còn Đan Tâm thì tựa đầu vào thành giường nhắm tịt mắt lại.
Hàn Tử Lam thở dài đẩy cửa đi vào rồi bế cô nằm ngay ngắn lên giường, Henry bị đánh thức, Tử Lam liền đưa tay lên miệng: “Suyt!”
Con vật dường như có thể hiểu được các ký hiệu đó, Henry là con vật đã trải qua huấn luyện cho nên đặc biệt thông minh.
Hàn Tử Lam kéo chăn cho Đan Tâm rồi dắt Henry ra ngoài.
Thật không ngờ ngày hắn trở về lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hàn Tử Lam quay về phòng, hắn hướng mắt nhìn ra cửa sổ, màn đêm đen cùng ánh trăng có chút mơ hồ, không khí đang chuyển lạnh, bầu trời cũng có chút âm u, chẳng giống những ngày ánh sao sáng rực trời nữa.
Hàn Tử Lam ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc mối quan hệ giữa Đan Tâm và Hàn Lam Vũ là như thế nào? Tại sao Đan Tâm luôn miệng gọi Hàn Lam Vũ là chú? Hai người không phải đã kết hôn rồi sao? Lý do chỉ có một, hai người bọn họ có lẽ đã kết hôn vì nguyên nhân nào đó mà Hàn Lam Vũ thì buộc phải nghe theo chính là vì sản nghiệp của Hàn gia.
Hàn Tử Lam hiểu rằng, ba mẹ hẳn đang tính toán điều gì đó và nó có liên quan tới Đan Tâm! Nếu hắn quay trở lại để giành lại Hàn thị có lẽ phải để tâm đến Đan Tâm một chút, có thể cô ấy sẽ giúp được hản sau này.
Nhân lúc bọn họ đang bất hòa, hẳn nên tận dụng thời cơ này mà kết thân với Đan Tâm.
Lúc Hàn Lam Vũ tỉnh dậy, Triệu Y Trân đang nằm bên cạnh hắn, bọn họ đều không mặc đồ.
Hắn đầu đau như búa bố, nhất thời không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Hàn Lam Vũ đưa tay lên xoa bóp hai thái dương, Triệu Y Trân cũng cựa quậy rồi thức giấc, cô nheo mắt nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Lam Vũ: “Sao vậy? Anh đang đau đầu à?”
Triệu Y Trân chống tay ngồi dậy, để lộ bầu ngực căng tròn trước mặt hắn, cô đưa hai tay lên nhẹ nhàng mát xa đầu giúp hắn.
“Trân Trân, chuyện tối qua…
“Dù sao cũng không phải là lần đầu anh làm như thể với em.
Chỉ có điều lúc em đưa anh về đây cơ thể anh nồng nặc mùi rượu, em không biết có chuyện gì mà anh lại uống nhiều rượu như thế nhưng em thực sự rất đau lòng khi nhìn thấy anh như thế.
Hàn Lam Vũ mà em quen biết là một người phong lưu, phóng khoáng, lại rất có bản lĩnh, chưa bao giờ lại bê bết đến như thế”
Triệu Y Trân nức nở đưa tay lên gạt nước mắt, cô đưa tay lên sờ ở cổ, một giọt rồi hai giọt nước mắt lăn xuống: “Em chịu đau một chút cũng không sao nhưng nếu anh uống say như thế ở bên ngoài sảy ra chuyện gì đó, anh bảo em phải sống tiếp như thế nào?”
Đến lúc này, Triệu Y Trân không thể chịu đựng được nữa, cô bật khóc thành tiếng.
Hàn Lam Vũ vuốt mái tóc của cô ra phía sau, trên người của cô có vô số dấu vết ám muội, là kết quả của chuyện bọn họ làm tối hôm qua? Hàn Lam Vũ thực sự không nhớ nổi một chuyện gì, hắn còn không sử dụng các biện pháp phòng tránh? Hàn Lam Vũ nhìn thấy cô khóc nức nở, hẳn đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
“Trân Trân, nín đi.
Anh xin lỗi!”
Triệu Y Trân ôm chặt hắn vào lòng nức nở: “Hứa với em sau này đừng như vậy nữa, nhìn thấy anh như vậy em đau lòng lắm!”
Hàn Lam Vũ cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, thời gian qua hắn đã lạnh nhạt với cô như vậy mà cô vẫn rất quan tâm, để ý tới hắn.
Triệu Y Trân ngẩng đầu nhìn hắn: “Phải rồi, anh đi tắm rửa đi, em nấu cháo cho anh ăn lót dạ trước, tối qua anh uống nhiều rượu như vậy nhất định là rất hại bao tử.
Anh phải chú ý ăn uống một chút!”
Hàn Lam Vũ không nói gì, hẳn lấy một chiếc khăn quấn quanh hạ thân rồi đi vào nhà tắm.
Triệu Y Trân nhếch môi cười nhẹ, cô đứng dậy bước xuống giường, cơ thể không một mảnh vải che thân, đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng sứ mĩ miều, cô không tin không thể làm Hàn Lam Vũ yêu cô một lần nữa.
Triệu Y Trân bước đến tủ đồ lấy chiếc váy ngủ ren mặc vào, bên trong không mặc nội y, bước đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Nói là nấu ăn thực chất là đồ ăn làm sẵn ở trong tủ lạnh, cô chỉ việc nấu lại mà thôi.
Hàn Lam Vũ tắm rửa xong bước ra, Triệu Y Trân cũng vừa lúc nấu xong cháo, cô bưng một tô cháo ra đặt ở trên bàn.
“Tiểu Vũ, anh mau tới ăn đi, cháo đang còn nóng.
”
“Trân Trân, em cứ ăn đi, anh phải về nhà có chút việc.
Hôm qua Tử Lam mới về nước, anh không thể để em trai biết tin tức gì được”
Triệu Y Trân có chút buồn bã: “Bốn giờ sáng em đã thức dậy để hầm cháo cho anh đó, nhưng không sao, nếu anh bận việc thì đi đi ạ.
Nhưng anh nhớ phải ăn cái gì đó nhé?”
Hàn Lam Vũ bước đến cúi đầu xuống hôn lên môi cô sau đó quay người ra ngoài.
Lúc Hàn Lam Vũ về đến nhà, cũng là lúc Đan Tâm cùng Hàn Tử Lam đi thăm bệnh vú nuôi vê.
Vết thương trên má Đan Tâm vẫn còn nguyên dấu, mặc dù đã đỡ hơn ngày hôm qua nhưng cô cũng không thể đưa cái mặt này mà đi học được.
Nhìn thấy Đan Tâm đi cùng Hàn Tử Lam, Hàn Lam Vũ liền bước đến trước mặt bọn họ, hẳn nắm lấy tay Đan Tâm kéo về phía mình.
“Chú buông tôi ra, đừng động vào người tôi!”
Hàn Lam Vũ biết Doãn Đan Tâm rất cứng đầu, trong lúc này mà đôi co với cô chẳng tốt một chút nào.
“Tử Lam, em về nước từ bao giờ sao không gọi mọi người ra đón?”
Hàn Tử Lam mỉm cười: “Em muốn làm cho mọi người bất ngờ mà.
Về đến nhà, mẹ bảo Đan Tâm ở nhà ba mẹ đã về rồi, em muốn tạo bất ngờ cho hai người nên lái xe tới thẳng đây luôn.
Mà thật trùng hợp, em đã từng gặp Đan Tâm ở khách sạn, thật không ngờ cứ tưởng không gặp được hóa ra lại vô tình quen biết từ trước.
Tôi và em đúng là rất có duyên!”
Hàn Tử Lam mỉm cười nhìn Đan Tâm.
Hàn Lam Vũ kéo Đan Tâm ôm vào lòng, mặc kệ cô có giãy giụa như thế nào, Hàn Lam Vũ mỉm cười: “Mặc dù Đan Tâm nhỏ hơn tuổi của em nhưng dù sao cô ấy cũng là chị dâu của em, em nên thay đổi cách xưng hô cho hợp lý mới phải!”
Hàn Lam Vũ nhắc nhở rồi nắm lấy tay Đan Tâm kéo một mạch đi lên phòng.
“Hàn Lam Vũ, chú lại nổi điên cái gì thế hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...