Cánh cửa bật mở, Đan Tâm đang ngồi xổm trên sàn phòng, cô đang đưa ngón trỏ tay phải lên miệng ngậm, ngón tay chạm vào mảnh chai đứt một đoạn chảy máu.
Cô xoay đầu lại nhìn, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt đang dựa người vào cánh cửa, liêu xiêu như muốn ngã đến nơi, từ chỗ hắn đến chỗ cô không gân nhưng vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Hàn Lam Vũ, chú còn dám đến đây à? Mau cút khỏi đây cho tôi!”
Đan Tâm một bàn ở trên miệng ngập ngón trỏ, bàn tay rảnh rang còn lại câm lấy gấu bông ném vào mặt hắn, Hàn Lam Vũ đang nhắm mắt, con gấu bông bay đến, hành động chậm chạp thậm chí là không hề né tránh, có lẽ hắn đã say không còn biết gì rồi.
Đột nhiên, Hàn Lam Vũ trở mình, hắn kéo cửa lại rồi bước vào, tùy tiện cởi áo khoác ngoài ra như đây là phòng của hắn vậy.
Đan Tâm tức giận đứng dậy chạy ra đẩy hắn ra ngoài nhưng sức hắn mạnh, cô làm sao có thể đẩy hắn chứ? Đan Tâm vừa dùng sức đẩy hắn, vừa lên tiếng: “Dì Kỳ, ông Ngô…
sao hai người lại cho tên ma men này vào đây chứ? Mau giúp con đưa hắn ra ngoài đi!”
Bên ngoài chẳng có tiếng đáp trả hay động tĩnh nào, vừa rồi còn mới nỉ non năn nỉ cô ra ngoài đừng tức giận nữa vậy mà giờ đã biến mất tăm rồi.
Doãn Đan Tâm nhìn phía sau vai hắn nhìn vê phía cửa nên không nhận ra nụ cười trên môi hắn, lúc Đan Tâm quay mặt lại nhìn nghiêng, Hàn Lam Vũ liền tì cằm xuống vai cô, cả người đổ về phía sau, che đi khuôn mặt tươi tỉnh của hắn.
“Á, chú này…”
Doãn Đan Tâm nhăn mặt, trọng lượng cơ thể Hàn Lam Vũ rơi trên người cô khiến cô ngã ngửa về phía sau, đầu cô được tay Hàn Lam Vũ ôm lấy còn lại toàn thân đau nhức năm trên sàn còn bị cơ thể nặng trịch của hắn đè lên người thở không nổi, mùi rượu trên người hắn còn nặng mùi nữa khiến đầu óc cô choáng váng, phút chốc bị ngột còn bị cơ thể hắn đè lên nên vô hình có chút hoảng sợ.
Cô hoảng loạn đưa tay đẩy hắn ra, cơ thể hắn lại xuôi theo tay cô nằm lăn sang một bên, Đan Tâm vội vàng ngồi dậy hít thở mạnh rồi chạy ra mở cửa la toáng lên nhưng không có ai xuất hiện.
Hàn Lam Vũ lại loạng choạng đi tới ôm lấy eo cô nhấc lên đi vào trong rồi đóng cửa lại.
“Khốn ki*p, chú là đô khốn ki*p! Hàn Lam Vũ, chú bỏ tôi ra!”
Đan Tâm giãy đành đạch đạp chân vào chân hẳn, Hàn Lam Vũ hơi nhăn nhưng không phản ứng lại, đến lúc cô thoát được khỏi hắn thì càng tức giận.
“Doãn Đan Tâm, em là Doãn Đan Tâm!”
Hàn Lam Vũ đưa tay bóp má cô.
Đôi môi trái tim chu lên xịu mặt nhìn bộ dạng say khướt của hắn.
Cô hất tay hắn ra: “Đương nhiên rồi, tôi là Doãn Đan Tâm không phải Triệu Y Trân của chú nên hãy cút đi!”
“Thế nào là là của chú? Doãn Đan Tâm, em là vợ của tôi, là vợ của tôi đó!”
Giọng nói Hàn Lam Vũ lớ lớ còn có chút mất kiểm soát, lời nói do rượu đương nhiên là cô không để tâm đến.
“Ai là vợ của chú chứ?”
Doãn Đan Tâm bị hắn chọc điên tức giận lại đập phá đồ, cô lại đập, đập hết thứ này đến thứ khác, cái gì cũng không để lại.
Trên sàn vẫn còn mảnh chai vỡ vụn, Đan Tâm vốn chẳng để ý tới, Hàn Lam Vũ lại loạng choạng đi đến bế cô lên, tay hắn vừa rộng vừa dài nên lúc ôm ngang người cô có chút dư thừa, bàn tay vừa vặn đặt trên ngực cô, Đan Tâm trừng mắt nghĩ hắn là tên biến thái nên thúc vào bụng hắn một cái.
Chân của Hàn Lam Vũ đạp lên mảnh chai nên có chút giật mình lại bị cú đánh của cô mà buông cô ra nhưng vẫn kịp ném cô qua chỗ khác, hắn dùng chân hãt đông mảnh chai vào góc.
Đan Tâm bị ném đi không thương tiếc càng tức giận, tính khí trẻ còn lại nổ lên, cô đi đến muốn hất đổ tủ kính nhưng đúng là không biết lượng sức mình, cô chỉ biết phải để năng lượng xấu phát ra ngoài.
Tủ kính đã bị vỡ nên những mảnh cắt còn sắc hơn đống vụn trên sàn.
Kết quả vết thương cũ chưa xong lại tới vết thương mới, máu đỏ bắt đâu chảy ra.
Doãn Đan Tâm, em chẳng ngoan một chút nào! Hàn Lam Vũ bước đến, bước đi loạng choạng nhưng Đan Tâm lại cảm nhận chân hắn rất cứng cáp.
Hàn Lam Vũ xốc nách cô lên cúi xuống hôn lên môi cô ngấu nghiến, Đan Tâm lúc ý thức lại thì đã bị ném lên giường, cô sợ hắn say sẽ làm càn, lần đầu tiên của cô vì Hàn Lam Vũ mà trở nên ám ảnh, cô thực sự rất sợ.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Hàn Lam Vũ dở khóc dở cười, ban đầu vốn chỉ muốn hôn cô để áp chế cô, nhưng khi chạm môi vào môi cô hắn lại có chút lưu luyến không nỡ rời, ngược lại khổ sở kìm nén, tay chân cũng vì thế mà trở nên lúng túng.
Hàn Lam Vũ luôn tay sâu vào trong váy cô làm cô la hét thất thanh, chân tay loạn xạ phản ứng như vừa gặp chấn thương tâm lý gì đó, đương nhiên cô không thể chống lại người khỏe mạnh như Hàn Lam Vũ nhưng hắn cũng chẳng làm cô đau, chỉ vuốt ve đùi cô rôi dừng bên ngoài nơi mẫn cảm của cô, Đan Tâm có chút thất kinh nhưng cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Hàn Lam Vũ hơi thở đều đều như chìm vào giấc ngủ, hai tay ôm chặt lấy người cô trong lòng, Đan Tâm đẩy hắn mấy lần cũng không được, cả người bị hắn ôm vào một thế duy nhất là năm quay mặt vào lông ngực hắn.
Những gì hôm nay trải qua đều là do rượu điều khiển phải không? Doãn Đan Tâm ngẩng mặt vô thức ngắm nhìn hắn, một phân vì không đẩy hắn ra được, một phần vì tư thế của cô đang quay mặt nhìn vào, cô không biết Hàn Lam Vũ có phải đang ngủ hay không, lâu lâu lại cúi đầu xuống hôn lên trán cô sao đó lại bất tỉnh nhân sự, ngủ say như chết.
Đan Tâm giãy một hồi đã mệt, cô nằm im một lúc rồi cũng thiếp đi, vì năm một thế đã lâu khiến cô mỏi người, Đan Tâm muốn quay người ra nhưng không được, cô bất giác đưa chân lên gác trên hông hắn, tay vòng qua ôm hắn rồi tìm thế thoải mái nhất.
Lúc này Hàn Lam Vũ mới chịu mở mắt ra, chân Đan Tâm gác lên người hắn, váy tuột xuống tới hông để lộ da thịt trắng trẻo cùng đôi chân thon gọn.
Đan Tâm chép miệng mấy cái rồi vùi mặt vào ngực hắn dụi mấy cái như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hàn Lam Vũ mỉm cười, hắn đưa tay lên vuốt ve đùi cô, thân thể này, tình yêu này của cô hắn đều muốn có được.
Trước đây mỗi lần quan hệ cùng người khác hẳn đều hỏi một câu ‘muốn hay không?”
chỉ là lúc đó có hàng vạn người phụ nữ quỳ lạy bên cạnh hắn chỉ mong được hắn yêu chiêu cho nên đó chỉ là lời nói thể hiện của một tên đàn ông phóng túng bất cân.
Còn ở hiện tại, hắn chỉ cần người phụ nữ này, do vậy, trừ khi cô tình nguyện, còn không hẳn sẽ không làm càn, đó là bản lĩnh của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mà hắn yêu thương! Trong phòng đã bật máy sưởi nhưng không khí lạnh vẫn tràn vào nên Đan Tâm có hơi nép người vào người hắn.
Thì ra Đan Tâm không đóng cửa, hắn sợ cô lạnh nên giúp cô kéo váy xuống còn định lấy chăn đắp cho cô mới nhớ ra vết thương trên tay cô.
Hàn Lam Vũ lấy khăn tay trên ngực áo cẩn thận buộc lại vết thương chỉ cần động chạm là vết máu lại đổ ra của cô.
Hắn vỗ tay hai cái tắt bóng rồi kéo chăn lên đắp ngang ngực cô, lâu lâu lại dành cho cô những nụ hôn ngọt ngào cho đến lúc ngủ thiếp đi, hai tay vẫn ôm chặt lấy Đan Tâm như bảo bối.
Dì Kỳ ở bên ngoài thấy đèn đã tắt, bà lo lắng nói: “Đan Tâm liệu có ổn không…
Cậu ấy và Đan Tâm…”
“Chỉ cần cậu ấy làm được…
Chỉ cần Đan Tâm hạnh phúc!”
Ông Ngô mỉm cười!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...