Doãn Đan Tâm còn hai môn thi vấn đáp nữa là qua một kỳ sau đó sẽ được nghỉ đến tháng một năm sau, nên chiêu nay cô phải tới trường.
Đan Tâm đeo băng tang màu đen ở bên ngực, buổi trưa ăn xong cô ngồi ở bàn ghế trong vườn, một cơn mưa rào thoáng đến rồi cũng tắt rất nhanh, chỉ đọng lại những mảng sân ươn ướt.
Đan Tâm chạy vào rửa mặt thay đồ rồi đi bộ tới trường, vì trường ở gân nên cảm thấy đi xe còn bất tiện hơn.
Dì Kỳ đưa cho cô một cái dù đề phòng lại có mưa rào.
Đan Tâm tạm biệt ông Ngô và dì Kỳ rôi rảo bước đi ra ngoài.
Trên vỉa hè đầy những chiếc lá vàng rơi rụng, mỗi lân Đan Tâm giẫm lên đều phát ra tiếng rất vui tai.
Cô ngẩng mặt nhìn hàng cây đã trụi lá, mùa đông cũng sắp qua rồi, thời gian chớp nhoáng như thoi đưa khiến Đan Tâm có chút giật mình.
Mấy ngày hôm nay ngoài những lúc Hàn Tử Lam và Mỹ Lâm tới thăm cô thì Đan Tâm chẳng còn gặp ai, dì Kỳ cũng chia nhỏ bữa ăn của cô thành năm bữa trong ngày, kết hợp với uống thuốc lá mà ở quê dì Kỳ vẫn thường sử dụng để điều trị dạ dày, quả nhiên rất có hiệu quả.
Chứng trào ngược dạ dày cũng đã giảm đi không ít.
Lúc Đan Tâm đến trường thì đã có rất nhiều người đang tìm phòng thi rôi.
Đan Tâm đi rất sớm nhưng mải ngắm nghía cảnh vật nên đến trường vừa kịp giờ.
Cô vốn nổi tiếng ở trong trường rồi cho nên sau đoạn video Triệu Y Trân cố tình đăng tải lên thì cả trường đều biết đó là cô.
Bọn họ nhìn cô với ánh mắt dè bỉu, nhìn bề ngoài thánh thiện hiền lành của cô rôi nhớ tới đoạn video Doãn Đan Tâm hành hung Triệu Y Trân thật khiến bọn họ rùng mình.
Đúng là lòng dạ con người khó có thể suy đoán qua bề ngoài được.
“Cút đi, đồ dơ bẩn, một người không có đạo đức thì học có giỏi cũng chẳng để làm gì!”
Đâu tiên là một cô gái, có vẻ là đàn chị, ném một mảnh giấy vo tròn vào mặt cô, mọi người thoáng kinh ngạc nhưng lại rất hả hê khi cô bị như vậy.
Sau đó không ai bảo ai, bọn họ đứng vây quanh cô, ném những mẩu giấy vo tròn vào mặt, vào người cô.
Đan Tâm chỉ quay mặt né tránh nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Cô nhìn thấy nam sinh từng ở trước sân trường tỏ tình cô đang đứng ở cột nhà cách đó không xa đang nhìn cô, bọn họ thoáng nhìn nhau, nam sinh liên vội xoay người, lúng túng bỏ đi.
Đan Tâm cũng chỉ mỉm cười, lúc Bạch Á Đông bước ngang qua thấy có đám đông liên dừng lại, hắn nhìn cô một lúc lâu, vẻ mặt cũng không có vẻ kiêu ngạo hống hách như ngày thường.
Đám đông cành phấn khích, lân này còn có một người câm bút ném vào mặt cô, do cô không để ý nên đầu bút chấm vào mắt, Đan Tâm giật mình đưa tay lên ôm lấy một bên mắt dụi mấy cái cho bớt đau, cô hơi cúi đầu lại nhắm mắt nên không để ý thấy người đi tới bên cạnh.
Dường như cảm nhận được cánh tay ai đó đặt lên vai mình, Đan Tâm giữ một tay bên mắt phải vừa ngước nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Giáo sư…”
Trình Duật Hạo vỗ nhẹ bên vai cô, ánh mắt dịu dàng đang đứng phía bên trái của cô, thân hình cao lớn hầu như bao phủ lấy cô che chắn vật bay tới.
Dường như bọn họ cũng đã nhận ra Trình Duật Hạo nên không một ai dám ném gì nữa.
“Sao lại…Giúp em?”
Đan Tâm có chút ngẩn người không hiểu, không phải hắn rất ghét cô sao.
Trình Duật Hạo đưa tay lên kéo tay cô ra, một bên mắt bị đồ vật đập trúng liên đỏ lên, có một giọt nước mắt lấp lánh vẫn còn đang đọng lại.
“Có chuyện gì thế?”
Sự việc này đã kinh động đến ban giám hiệu, thời gian qua Đan Tâm rất nổi tiếng trên truyền thông nhưng là với những thông tin tiêu cực.
Nếu tiếp tục không xử lí sẽ làm mất đi danh dự của nhà trường.
Vì vậy quyết định của nhà trường là đình chỉ thi đối với Đan Tâm.
“Dù sao cũng không thể đánh giá chuyện này qua một chiếc video lan truyền trên mạng không rõ mục đích như thế được, hiệu trưởng, nếu chưa điều tra mà đã kết luận thì đó mới là mất danh dự của một trường đại học Luật bậc nhất!”
Đương nhiên, Trình Duật Hạo hiểu được nguyên nhân sâu xa.
“Chứng cứ đã rõ ràng, hiệu ứng truyền thông chính là kết quả, còn cần phải xét mục đích gì nữa?”
“Hiệu trưởng, tuyệt đối không thể bỏ qua quá trình được, như vậy thiếu minh bạch và người bị kết án không có khả năng bào chữa cho mình, điều này rất dễ khiến cho sự việc sai lệch và hàm oan cho người khác.
Tôi đứng ra để đảm bảo, sự việc của em ấy sẽ sớm được đưa ra ánh sáng nên kính mong ban giám hiệu thu lại quyết định đình chỉ thị, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn trước hội đồng kỷ luật của nhà trường!”
Đan Tâm xấu hổ cúi gằm mặt, bọn họ đang nói chuyện giống như cô chính là tội phạm, hành hung người ư? Bây giờ thì cô đã hiểu, Triệu Y Trân nói ra sự thật chính là muốn khiêu khích lòng căm phẫn của cô trong khi tinh thân cô đang không được ổn định vì cú sốc mất đi vú nuôi rồi ra tay đánh cô ta, hiển nhiên cô ta đã cài cắm phóng viên từ trước đó, chỉ đợi cô lọt vào tròng mà thôi.
Bây giờ Mỹ Lâm mới tới, cô gấp gáp chạy tới bên cạnh cô rồi nhìn bọn họ sau đó lại nhìn cô như thể muốn hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Đan Tâm không nói gì vẫn cúi gằm mặt.
Nhờ có Trình Duật Hạo đứng ra nói giúp cô nên cô vẫn được vào thi, chỉ có điều tinh thân cô đã mất hoàn toàn.
Trình Duật Hạo không gọi theo danh sách mà gọn lộn xộn, cứ ba người vào một lượt, cuối cùng chỉ còn Doãn Đan Tâm là người duy nhất còn lại vào phòng thi.
Trình Duật Hạo không hỏi ngay, Đan Tâm bước vào ngôi ở bàn đầu tiên, hai tay nắm chặt lấy nhau để ở trên đùi, cô năm chắc đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Trình Duật Hạo liếc nhìn cô rồi nói: “Em còn muốn tìm lại công bằng cho ông nội không?”
Ông nội? Sao hắn lại biết? Doãn Đan Tâm cuối cùng cũng bị câu hỏi bất ngờ của hắn mà ngẩng đầu nhìn lên.
Trình Duật Hạo cũng đang nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng nói: “Tôi sẽ giúp em nhưng em không thể dùng bộ dạng này mà đứng ở trên phiên tòa xét xử lại vụ án của ông nội được.
Nếu bản thân em còn chịu oan ức thì muốn đòi lại công bằng cho ai? Đan Tâm, có phải trước khi em hành hung cô ta thì cô ta đã nói gì đó hoặc có nguyên nhân sâu xa nào không?”
Đan Tâm càng bất ngờ khi hắn lại hỏi trực tiếp cô như vậy, Đan Tâm suýt không nhận ra đây là phần thi của cô hay là phân khảo cung của cô nữa.
“Giáo sư, em đang thi!”
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nói được mấy lời này.
Trình Duật Hạo không làm khó cô, câu hỏi của hắn đều liên quan đến phản xạ, tuy không phải lý thuyết trong sách nhưng cũng gọi là một dạng thực hành trong tư tưởng, Đan Tâm không cân nhớ lại bài học mà trả lời theo phản xạ tình huống, coi như đã qua được môn này rồi.
Trên đường về nhà, Mỹ Lâm và Đan Tâm đều không nói một lời nào, lúc Đan Tâm chuyển từ thất thân sang nhìn bạn, cô thấy Mỹ Lâm hôm nay có chút kỳ lạ.
“Cậu ổn chứ?”
Đan Tâm đưa tay lên vỗ nhẹ bàn tay đang ôm lấy cánh tay cô, hai người rảo bộ cũng sắp về đến biệt thự Rose, trời không mưa nhưng màn trời xám xịt, có vẻ là sắp mưa.
“Đan Tâm à…Hình như tớ đã thích anh ấy thật rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...