Thượng Hải là một trong những thành phố xa hoa bậc nhất xứ Trung Hoa.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon rực rỡ phát sáng cũng là lúc những buổi tiệc linh đình thâu đêm lên ngôi, những cuộc ăn chơi truỵ lạc đốt tiền như giấy của tầng lớp thượng lưu diễn ra thâu đêm suốt sáng.
Khách sạn An Hoa, tầng 38.
"Mình đang bị vác đi ư...?"
Đó là câu hỏi đầu tiên nháy lên trong tiềm thức của Hạ Hàn khi tinh thần cô đã phần nào thoát khỏi sự cưỡng chế của cơn hôn mê.
Hạ Hàn mơ màng nhận ra cơ thể mình đang bị vác xốc lên.
Bụng cô tì trên một cái gò cứng cáp tựa hồ là xương cánh vai của một người đàn ông cao lớn, hai chân hai tay vô lực buông thả theo trọng lực, đầu cô gục xuống úp gương mặt vào thân áo sơ mi của người đó.
Cô cảm giác đầu óc quay cuồng, tầm mắt tối sụp, tay chân không còn đủ sức lực.
Hạ Hàn không biết người này sẽ đưa cô đến đâu, bên tai nghe thấy tiếng đế giày chắc nịch chạm xuống nền đất cứ đều đặn phát ra cho đến khi một âm thanh "két" kéo dài rít lên ê cả óc.
Cô đoán có lẽ đây là âm thanh của cánh cửa mở, người đó cứ như vậy vác cô vào phòng, đi được vài bước thì thả cô nằm xuống một chiếc giường.
Người đàn ông cao kệch thả cô nằm lên giường.
Hạ Hàn mừng thầm vì được nằm xuống đệm giường êm ái.
Tâm thức cô mong muốn cơ thể vô lực có thể cử động để nhận biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thuốc mê vẫn còn tác dụng, cô chỉ có thể bất lực nằm yên ở đấy.
Hạ Hàn khó nhọc rướn mắt nhìn lên nhưng vẫn không tài nào mở nổi mi mắt để xem gương mặt của người đàn ông nọ, song bên tai lại nghe được giọng nói vẫn còn rất trẻ đang trầm trầm phát ra: "Lão đại, tôi mang thuốc giải đến cho anh rồi đây".
Hạ Hàn hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì.
Cái gì mà "lão đại" rồi còn có "thuốc giải"? Cùng lúc đó thính giác nhạy bén của cô lại nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy róc rách.
"Ở đâu?" Ở một khoảng không vô định, cô nghe thấy có tiếng đáp lại, giọng nói trầm khàn cực hạn như nốt nhạc sâu nhất của âm sắc.
"Đang ở trên giường"
Hạ Hàn chột dạ vì biết hai người đang nói về mình.
Cô dùng chút sức lực nghiêng người sang một bên thì lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông khác quấn khăn tắm quanh hạ thân đang đi về phía cô.
Tấm lưng trần xăm hình hắc ưng ướt sũng nước, cánh tay trái và vòm ngực đều có hình xăm chằng chịt trông vô cùng hoang dã.
Không nghe người đàn ông được gọi là "lão đại" lên tiếng, chỉ có người nọ vẫn luyên thuyên không ngừng: "Không có cơ hội cho anh kén chọn đâu, dùng tạm cô ta đi"
"Dùng tạm? Kén chọn? Bọn họ đang ám chỉ mình ư? Nhưng nói như vậy là có ý gì?"
Đầu óc đang lưu lạc ở phương trời nào của Hạ Hàn bất chợt quay về, Hạ Hàn bừng tỉnh, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an đến đau thắt từng cơn.
Bọn họ là định bắt cóc cưỡng bức cô!
Hạ Hàn cố mở mi mắt lên, hình ảnh người đàn ông quấn khăn đứng trước mắt cô nhòe đi như ảo ảnh.
"Tìm đâu ra một nữ nhân xấu xí thế này? Mang ả ra ngoài rồi cút đi!" Người đó cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí tức giận vang vọng khắp căn phòng.
Không nằm ngoài dự đoán của cô, tên lưu manh này cũng giống như những người khác, câu đầu tiên thốt ra khi nhìn thấy cô sẽ là "xấu xí".
"Mẹ kiếp cuộc đời! Không cần mi đuổi, lão nương đang rất muốn cút đây" Hạ Hàn rủa thầm.
"Làm ơn đi lão đại à, dù sao cũng là nữ nhân, anh cứ phát tiết đi chứ".
"Người khác!".
"Người trong quán bar anh không động, con gái dân thường cũng không chịu, anh bảo giờ này tôi đi đâu tìm nữ nhân thích hợp cho anh đây? Đã hơn 1 giờ đêm rồi đấy".
Nghe đến đây, cái đầu đã lâu không suy luận của Hạ Hàn cũng đủ thông minh để hiểu bản thân đang ở trong tình thế bị xem là thuốc giải cho một người đàn ông hứng tình.
Cõi lòng Hạ Hàn bao trùm một nỗi sợ hãi kinh hoàng, cô cố gắng gượng dậy nhưng toàn thân giống như bị mấy quả đá đè nặng đến tê cứng.
Hạ Hàn đờ đẫn nhìn về hướng người được gọi là "lão đại", thấy hắn phẩy tay cho đàn em ra ngoài thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Ban đầu cô còn cho rằng hắn sẽ không vừa mắt người xấu xí như cô khiến dục vọng bên trong hắn bị dập tắt nhưng cô vạn lần ngàn lần không ngờ hắn vì cứu thân đã mặc kệ tất cả giữ cô lại.
Cửa phòng đóng lại cũng là lúc trái tim Hạ Hàn vỡ vụn.
Cô tưởng chừng như bản thân đã không thể thở nổi, bất lực đưa mắt về hướng người đàn ông vẫn sừng sững đứng đó bất động như tượng.
Ánh mắt hừng hực hoả dục của người đàn ông chạm vào ánh mắt vô hồn của Hạ Hàn liền trở nên bài xích.
Hắn cau mày bất mãn, đi lại gần đưa tay vỗ mạnh vào má cô hai cái: "Tỉnh đi! Bổn đại gia không muốn làm tình với một cái xác vô hồn!"
Hạ Hàn mở mắt.
Hình xăm hắc lang trên ngực hắn đập vào mắt cô khiến cô nhất thời mất vía, hoảng loạn ngồi dậy.
“Đây là đâu? Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây? Anh muốn làm gì tôi?"
Hắn nhíu mày, hành động cho ngón tay út vào gãi tai như ám chỉ cô đã làm ồn khiến hắn khó chịu.
"Còn nói thêm một câu nữa tôi sẽ cắt lưỡi cô"
Hắn cúi xuống đưa tay bóp lấy cằm của cô xách lên, lực đạo siết mạnh làm xương cằm cô ép vào nhau gây đau đớn, nước mắt cũng ứa ra.
Hắn nhìn Hạ Hàn một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt chán ghét và hành động che mũi lại khiến cô đinh ninh rằng hắn mắc bệnh sạch sẽ không chịu được mùi dơ bẩn hôi hám của cơ thể cô.
Hạ Hàn cố tình gạt nhổ nước bọt khắp giường khiến hắn phát điên lên.
“Con đàn bà điên này! Gớm chết đi được!”
Hắn lôi cô vào nhà tắm rồi thẳng tay ném cô vào bồn.
Nước trong bồn bắn lên tung toé làm một tiếng động "ầm" khá lớn.
Nhờ vậy, Hạ Hàn tỉnh hồn!
Độ lạnh của nước bám trên da thịt khiến xúc giác đang tê liệt trong người Hạ Hàn dần dần được hồi phục nhưng toàn thân ướt sũng khiến cô rất ngứa ngáy.
Cô đưa tay bám vào thành bồn định đứng lên thì hắn bóc tay cô ra rồi lại đẩy cô ngã úp xuống mặt nước.
Hắn thản nhiên đặt chân ngồi vào bồn tắm, hai tay thoăn thoắt cởi bỏ quần áo của cô mặc cho cô chống cự.
"Anh làm cái quái gì vậy? Không được cởi thêm nữa.
Á!"
"Câm miệng!" Hắn tức giận bóp chặt ngực cô khiến cô đau đến trợn tròn mắt, ngữ khí nặng nề quát lên đe dọa nhất thời khiến cô run sợ, hai chân cô co lại, đầu gục xuống, cổ họng nấc lên vì kiềm lại tiếng khóc thút thít.
"Không được khóc.
Ồn chết đi được"
Hạ Hàn cắn răng: "Anh giết tôi đi.
Đừng làm nhục tôi như vậy!"
"Không! Muốn giết cũng phải đợi tôi làm tình với cô xong"
Hạ Hàn dường như chết đứng khi nghe xong mục đích thật sự của hắn.
Cô uất ức rơi nước mắt trong câm lặng, cơ thể vô lực phó mặc cho những hành động xâm phạm tiếp theo của hắn.
Động tác thô lỗ của hắn bỗng nhiên có trạng thái ngập ngừng, Hạ Hàn đoán hắn đã nhìn thấy toàn thân cô bị bỏng nặng.
Lưng và hai đùi đều chằng chịt vết bỏng, song làn da ở những chỗ còn lành lặn lại rất trắng, vừa trắng vừa mịn, lại thêm nhiệt độ của nước thấm vào lành lạnh vô cùng mát mẻ.
Người đàn ông không nhịn được khô nóng, cúi đầu xuống thè lưỡi liếm lên vùng da lành lặn của cô.
Khoái cảm tươi mát như được uống nước giữa sa mạc khiến hắn nhất thời được giải tỏa.
Hắn nở nụ cười hài lòng, ánh mắt nhìn cô phủ một lớp dày đặc của dục vọng đen tối.
“Rất tuyệt...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...