Nha Hốt Luật ngửa mặt tru lên như sói, hắn lập tức giục ngựa đuổi theo Trương Liêu.Ngược lại Trương Liêu kéo lê thiết thương, hắn ra vẻ thua trận từ từ bỏ chạy về trận của mình. Hơi lạnh từ cây thiết thương truyền qua tay là đầu óc Trương Liêu tỉnh táo hơn bao giờ hết. Âm thanh rầm rĩ của chiến trường dần như nước triều xuống lùi xa. Giây phút này trong suy nghĩ của Trương Liêu chỉ còn hành động của viên tướng địch quân đang ngày một đuổi áp sát."Hưu!"Khi hai chiến mã sắp chạm nhau. Mắt Nha Hốt Luật hiện sát cơ, tay hắn vung thương nhằm lưng Trương Liêu đâm tới. Nghe thấy âm thanh xé gió vang lên sau lưng, Trương Liêu nhếch miệng cười nhạt. Nói thì chậm nhưng diễn tiến thì vô cùng nhanh chóng. Thân hình to lớn trên lưng ngựa của Trương Liêu khẽ nghiêng đi như quỷ dị. Một thương của Nha Hốt Luật hiển nhiên đâm vào không khí."Ách ~~ "Nha Hốt Luật vừa đâm chệch một thương thì hắn đột nhiên cảm thấy hàn quang loé lên trước mắt, thiết thương của Trương Liêu đang kéo lê phía sau đã vung lên, nhanh như chớp đâm ngược về phía sau, lập tức đâm xuyên qua cổ họng của Nha Hốt Luật."Phập…, thịch!"Chiến mã tiếp tục vọt tới. Thi thể Nha Hốt Luật rung lên hai cái rồi ngã nhào xuống ngựa. Trương Liêu một thương đâm chết Nha Hốt Luật, hắn ghìm cương ngựa, hoành thương, nhìn trận Tây lương ở phía xa, ngửa mặt lên trời gào lên đầy kích động. Phía sau Trương Liêu hai ngàn binh lính Tịnh Châu cũng gào lên ba lần hưởng ứng. Tiếng hò hét phấn khích của binh lính vang động như muốn xé nát bầu trời."Thật ghê tởm!" Hứa Chử giận tím mặt, hắn giục ngựa tiến ra trận, nghiêm nghị quát: "Đồ thất phu Trương Liêu, có Hứa Chử ở đây".Hai mắt Trương Liêu thoáng co rút lại khi thấy Hứa Chử xuất trận. Hắn thầm nghĩ người này khi trước từng đại chiến năm mươi hiệp với chúa công (Lữ Bố) mới thất bại, võ nghệ tuyệt đối không dưới mình, chỉ có thể dùng chiêu khích tướng, chọc giận hắn, làm hắn tâm trí hỗn loạn, tiến thoái rối loạn mới có thể cầu thắng trong hiểm nguy.Nghĩ vậy nên Trương Liêu cố ý nhìn lên trời, ngạo nghễ quát: "Hứa Chử, ngươi không phải là đối thủ của bản tướng quân. Ngươi hãy quay về bảo Mã Siêu ra đây"."Cái gì? Ngươi dám kiêu ngạo thế sao?"Hứa Chử giận dữ, hàm râu quai nón dựng thẳng đứng như cương châm.Trương Liêu không khỏi nhếch miệng cười lạnh lùng, ngập sát khí khi thấy Hứa Chử tức giận như điên....Viên Thuật, Quách Gia được các lộ chư hầu hộ tống trèo lên đài cao quan sát bên dưới. Hơn mười vạn đại quân từ trong quân doanh đang chậm rãi triển khai, bắt đầu lập trận dưới sự hướng dẫn của những thuộc hạ của Quách Gia.Ở trên đài cao có một tên tiểu giáo ra chỉ lệnh dựa theo hiệu lệnh của Quách Gia.Đài quan sát hình bát giác, có tám tên kỳ tốt tuân theo chỉ lệnh của tên tiểu giáo giương tinh kỳ có màu sắc tương ứng với tám kỳ. Những tinh kỳ này chia thành: Đỏ sẫm, xanh nước biển, vàng, xanh lá cây, xanh đen, xanh da trời, tím, đen. Phân chia tương ứng với một bộ trong tám bộ. Mỗi tinh kỳ có sáu mặt. Tương ứng với sáu loại thú: chim nhạn, cá, hổ, giao long, sói, trĩ. Hình ảnh tương ứng với sáu trận là: Nhạn hành, Ngư lân, Trường xà, Huyền tương, Phong thỉ, Hạc dực.Viên Thuật vừa mừng xen lẫn lo lắng khi hắn nhìn thấy hơn mười vạn đại quân dưới sự chỉ huy của Quách Gia tiến thoái nhịp nhàng, thế trận thay đổi biến ảo khó lường, hắn liền hỏi Quách Gia: "Phụng Hiếu, liên quân bầy trận Bát Quái ở Nhị Thập Lý Pha, nếu như quân Tây Lương không đuổi đánh tới đây thì chúng ta sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ hơn mười vạn tướng sĩ lại uổng công vô ích sao?""Phiêu Kỵ tướng quân không cần lo lắng" Quách Gia nói: "Đại quân Tây Lương nhất định sẽ tới".Viên Thuật hỏi: "Tại sao Phụng Hiếu lại quả quyết như vậy?"Quách Gia mỉm cười, hắn nhìn xung quanh rồi nói: "Tướng quân cứ nhìn thì biết". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn..."Hô hô hô ~~ "Hứa Chử ghìm cương ngựa, truỳ chắn ngang ngực, hắn thở hổn hển, hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước.Cách đó không xa Trương Liêu cưỡi ngựa, hoành thương, sắc mặt ung dung. Hắn nhếch mép cười nhạt. Thất phu thì vẫn chỉ là thất phu. Chỉ một tiểu kế đơn giản đã phải rút lui.Một lúc trước đây Hứa Chử đã ác chiến cùng Trương Liêu. Hứa Chử đã dùng hết sức bình sinh của mình ra chiêu, thoạt nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt, chiếm ưu thế nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh hạ được Trương Liêu. Trương Liêu nhìn như phải chống đỡ rất chật vật, luôn gặp nguy hiểm nhưng chung quy lại Hứa Chử không thể nào gây nguy hiểm tới tính mạng của Trương Liêu.Sau tám mươi hiệp ác đấu, Hứa Chử rõ ràng đã mệt nhoài, không còn sức ứng chiến.Ngọn thiết thương trong tay Trương Liêu chậm rãi giơ lên nhằm thẳng vào cổ họng của Hứa Chử ở phía xa. Hai mắt Trương Liêu phát ra sát khí nóng rực như hai ngọn lửa. Hắn đã chịu đựng quá lâu rồi, bây giờ chính là lúc để phản kích."Hô lỗ lỗ ~~ "Trương Liêu đang định giục ngựa xông tới thì đột nhiên bên tai hắn vang lên hơi thở phì phò nặng nhọc của chiến mã.Hắn kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy một chiến mã Tây lương toàn thân đỏ rực như ngọn lửa đang xông tới ngăn cản Hứa Chử. Trong lúc đó Trương Liêu chăm chú nhìn kỵ mã thì thấy đó là một viên kiêu tướng ngạo nghễ khoác áo bào trắng. Mũ trụ đầu sư tử, mặt nạ quỷ, phía sau mũ những tua rua màu bạc như gợn sóng bay trong gió. Trong đôi mắt hẹp dài toát ra sát khí lạnh như băng, chăm chú nhìn Trương Liêu."Hứa Chử tướng quân hãy lui ra sau. Nơi này hãy giao cho mỗ giải quyết".Con mắt Trương Liêu thoáng co rút lại, hắn khẽ quát hỏi: "Mã Siêu?"Từ khi quân đội hai bên giằng co ở Dĩnh Xuyên tới nay, tướng lĩnh Quan Đông chết dưới ngọn thương của Mã Siêu không dưới một trăm người. Trong đó có không thiếu những danh tướng đã thành danh như Trình Phổ, còn có cả những dũng tướng vô danh như Trần Vũ, Đổng Tập. Đại tướng Kiều Nhuỵ của Viên Thuật bị Mã Siêu cắt tai và lỗ mũi sau khi quay về đã không kiêng rè khi nói về sự kiêu dũng của Mã Siêu.Lúc này dù Mã Siêu mới chỉ mười chín tuổi nhưng danh tiếng của hắn đã truyền đi khắp nơi."Trương Liêu!" Mã Siêu chậm rãi giơ cao Thiên Lang thương nhắm vào cổ họng Trương Liêu từ xa. Gió bắc thổi mạnh, thổi tung những tua rua trắng như tuyết ở đầu mũi thương, giống như lông của Thương lang dựng thẳng, trông rất dữ tợn và oai phong. Trong sự tự tin đến ngông cuồng Mã Siêu thốt ra một câu vô cùng kiêu ngạo: "Trong vòng ba hiệp ta sẽ lấy tính mạng của ngươi"."Hừ!"Con người tỉnh táo như Trương Liêu lúc này cũng không khỏi giận dữ.Lữ Bố vũ dũng, thiên hạ vô địch nhưng cũng không bao giờ dám mạnh mồm tuyên bố trong ba hiệp có thể đánh bại Trương Liêu chứ chưa nói tới chuyện lấy mạng Trương Liêu."Giá ~ ""Cáp ~ "Mã Siêu, Trương Liêu cùng hét lên một tiếng, giục ngựa xông tới. Hai chiến mã nhanh chóng giao nhau."Hừ!".Tay phải Mã Siêu cầm chắc Thiên Lang thương, tay trái nâng lên, một bóng đen hình tròn nhắm người Trương Liêu ở phía trước phóng tới.Mã Siêu dám ăn nói ngông cuồng trong vòng ba hiệp sẽ lấy mạng Trương Liêu, thực chất đó không phải là lời nói huênh hoang khoác lác. Võ nghệ của Mã Siêu là do Hứa Chử, Điển Vi chỉ dạy. Mã Siêu lại lấy tinh hoa võ học của hai người kết hợp với thương pháp gia truyền của Mã gia. Bây giờ tuy Mã Siêu còn trẻ tuổi nhưng võ nghệ của hắn đã vượt xa Mã Đằng, hơn một chút so với Hứa Chử, ngang bằng không phân thắng bại với Điển Vi.Đương nhiên, võ nghệ của Hứa Chử, Điển Vi không thể so sánh với một người tài giỏi như Lữ Bố. Tuy nhiên võ nghệ của Hứa, Điển hai người cũng đủ để Mã Siêu tin có thể chém đầu học trò của Lữ Bố là Trương Liêu. Sự tự tin này của Mã Siêu có được lại do có sự chỉ bảo ân cần của Mã đồ phu. Trong Mã Siêu có sự dũng mãnh của Hứa Chử, Điển Vi, sự xảo quyệt của Mã đồ phu. Đó mới chính là điều đáng sợ nhất của Mã Siêu.Tay trái của Mã Siêu vừa mới giơ lên, Lữ Bố đang ở hậu trận quan sát cuộc chiến đã giật mình kinh hãi (Lữ Bố đã từng thua thiệt vì chiêu này nên luôn ghi nhớ trong lòng), hắn vội vàng quát to: "Văn Viễn hãy cẩn thận, không nên đỡ cái đó".Tuy nhiên đã chậm.Lữ Bố còn chưa nói xong, Trương Liêu đã giơ thương nhằm bóng đen phía trước đâm tới. Chỉ nghe phốc một tiếng, bóng đen phía trước lập tức bị thương của Trương Liêu đâm thủng, nứt toác ra, hoá thành sương trắng đầy trời đổ ập xuống áo bào của Trương Liêu. Trương Liêu thất kinh, theo bản năng hắn nhắm chặt hai mắt, cúi đầu né tránh nhưng vẫn có sương trắng quét vào mặt, ngay lập tức Trương Liêu cảm thấy mặt mình bỏng rát như bị bỏng."Cáp!"Mã Siêu hét to một tiếng rồi giục ngựa xông vào.Thiên Lang thương nhanh như chớp đâm tới nhắm thẳng vào tim Trương Liêu. Mặt Trương Liêu đau nhức như bỏng, hai mắt hắn nhắm chặt, thiết thương trong tay vung lên, tuyệt vọng chống đỡ cú đâm của Mã Siêu."Hưu!"Thiên Lang thương sắp đâm trúng người Mã Siêu thì bên tai Mã Siêu đột nhiên vang lên tiếng gió rít lạnh lẽo.Mã Siêu kinh hãi ngẩng đầu thì thấy một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái đang xé gió bay tới, nhắm vào cổ họng của hắn. Mã Siêu thoáng hoảng sợ, hắn vội thu thương về đỡ mũi lang tiễn. "Cạch" một tiếng vang lên, mũi lang tiễn bị đánh bay. Hai tay cầm Thiên Lang thương của Mã Siêu bị chấn động tê dần. Ngay trong lúc đó hai chiến mã vượt quan nhau, Trương Liêu giục ngựa bỏ chạy trối chết.Sau một khắc.Một chiến mã đỏ rực như lửa từ trong trận quân Tịnh Châu lao ra, nhằm thẳng Mã Siêu xông tới. Đó chính là ngựa Xích Thố của Lữ Bố, rốt cuộc Lữ Bố cũng xuất trận.Mã Siêu hét to một tiếng hắn bỏ Trương Liêu, giục ngựa đón đánh Lữ Bố."Ai!".Hai ngựa gần giao nhau, Mã Siêu lại dùng chiêu cũ, tay phải hắn giơ lên, một bóng đen xuất hiện trước mắt Lữ Bố, Lữ Bố cười nhạt, hắn cũng không giơ kích chống đỡ, khi bóng đen đó sắp chạm vào mặt thì Lữ Bố đang định nghiêng người né tránh thì bóng đen đó không như dự đoán của hắn lại tự nhiên tách ra.Trong khi sương trắng quen thuộc bắn toé ra, Lữ Bố tru lên một tiếng như sói. Hắn vội vàng cuốn áo bào sau lưng lên che trước mặt. Sau một khắc, Lữ Bố nghe phốc một tiếng, ngực hắn bị đánh mạnh, sau đó cơn đau đớn dữ dội kéo tới. Lữ Bố gào lên một tiếng thê lương rồi vội vã cúi đầu nhìn áo giáp trước ngực hắn đã bị đâm thủng, máu từ đó phun ra như suối.Mã Siêu được Mã đồ phu chỉ dạy. Cái kỳ chiêu đó đương nhiên không đơn giản chỉ có vậy.Trong bọc đó không chỉ có vôi bột, mà còn bọc một cây Lưu Tinh chùy sắc bén to bằng đầu của một đứa bé, phía sau cái bọc còn gắn với một sợi xích sắt, vì vậy khi quăng nó ra, dây xích sẽ giật căng ngược lại làm rách nút buộc của cái bọc.Lữ Bố không xem xét kỹ, hắn vội vàng cuốn áo bào chắn sương trắng thì lại bị Lưu Tinh truỳ đánh trúng ngực."Đồ đần độn, rút lui sao?"Mã Siêu cười nhạt, giơ thương quét ngang.Lữ Bố cố nén cơn đau đớn kịch liệt, giơ Hoạ Kích chống đỡ. Một thân sức khoẻ vô địch như hắn bây giờ sức lực không còn một nửa so với lúc bình thường."Thương!"Trong tiếng kim loại va chạm dữ dội là người khác phải nín thở, Phương Thiên Hoạ Kích trong tay Lữ Bố trong khoảnh khắc đã bị Thiên Lang thương của Mã Siêu đẩy ra. Thiên Lang thương thuận thế quét mạnh về bả vai Lữ Bố, đánh tấm giáp che vai bằng da thú nát bấy. Thân hình cường tráng của Lữ Bố đột nhiên ngã ngửa ra sau, suýt chút nữa Lữ Bố té ngã xuống chân ngựa.Hai ngàn tinh binh Tịnh Châu trong trận lập tức ồn ào, chúng quả thực không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy Lữ Bố thiếu chút nữa thì ngã ngựa. Một Chiến Thần trong suy nghĩ của chúng vậy mà không đỡ nổi một thương của Tây Lương Mã Siêu sao? Trong khi đó năm vạn tướng sĩ Tây lương hoan hô dậy đất, khí thế mạnh mẽ như cơn hồng thuỷ."Ngao ~~ "Hai ngựa vượt qua nhau.Mã Siêu giục ngựa tiến lên phía trước hơn mười bước sau đó hắn chỉ thẳng Thiên Lang thương lên trời, ngửa mặt gào lên một tiếng, không giống tiếng người mà giống với tiếng hú của Thương Lang, âm thanh vang vọng khắp cánh đồng hoang vu. Sát khí lạnh lẽo nhanh chóng lan tràn khắp chiến trường như tơ nhện. Trong lòng Lữ Bố thầm hoảng sợ, hắn không còn lòng dạ nào ham chiến nên vội vã giục ngựa quay về trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...