Quân Duệ không trả lời, ánh mắt long lanh nhìn cô chằm chằm làm cho Bối Di sởn cả gai ốc.
Đang định đi vệ sinh thì bắt gặp cậu nhóc này, bây giờ cô sao mà đi được đây chứ…
Bối Di ngồi xổm xuống bằng với Quân Duệ, cô nở nụ cười thân thiện hết sức có thể.
“Cháu bé, cháu tên là gì?”
Đừng nói đến tên của mình cũng không biết đó nha…
Quân Duệ không trả lời ngay, ánh nắt nhìn Bối Di có chút kỳ lạ, cô đánh giá dung nhan trên khuôn mặt nhỏ này…thầm nghĩ mới còn bé xíu mà đã có nhan sắc điển trai thế này rồi, chắc chắn ba mẹ phải đẹp lắm.
“Cháu bé, cháu nói đi, cô giúp cháu tìm mẹ nhé…” Bối Di cười tươi.
Quân Duệ lắc đầu, như cũ không chịu mở miệng nói câu nào.
Cậu vươn tay ra nắm lấy tay của Bối Di rồi viết tên mình vào giữa lòng bàn tay cô.
“Quân Duệ…?”
“Vậy mẹ của cháu tên là gì?”
Quân Duệ lại viết lên tay cô: “Cháu không có mẹ.”
Bối Di bất ngờ, nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm.
Nhìn Quân Duệ làm cô lại nhớ đến đứa con mất cách đây ba năm trước của mình, nếu như nó còn sống thì cũng trạc tuổi với cậu.
“Vậy còn ba của cháu thì sao?” Cô hỏi.
Nhắc tới Quân Dư Thần, Quân Duệ lại không viết lên tay cô nữa, hành động đó làm Bối Di chợt nghĩ hay là cậu cũng không có ba?
Quân Duệ chớp chớp mắt một cái, thành công thuyết phục suy nghĩ trong lòng Bối Di, đứa trẻ này vừa không có ba lại vừa không có mẹ, đúng là đáng thương thật mà…
Cậu bất chợt giơ tay như đòi cô bế, Bối Di không chần chừ ôm cậu lên, thân hình nhỏ xíu mềm mại như cục bông khiến cô càng thêm thương yêu.
“Chúng ta cùng ra ngoài tìm người nhà của cháu nhé.”
Bối Di bế cậu ra ngoài, Quân Dư Thần lúc này đang đi tìm cậu, vô tình đi ngang qua đám đông bao vây Triệu Dĩ Ninh, anh không quan tâm định lướt qua còn cô ta ngược lại vừa nhìn thấy anh đã chạy ngay tới.
“Dư Thần!” Triệu Dĩ Ninh gọi lớn.
Paparazzi liền quay ngoắt sang, chĩa ống kính máy ảnh về phía Quân Dư Thần.
“Anh làm gì mà không trả lời tin nhắn của em vậy?” Triệu Dĩ Ninh thản nhiên khoác tay mình qua cánh tay anh.
Ký giả vội vàng chớp lấy thời cơ chụp ảnh liên tục, có người nhận ra anh chính là Quân Dư Thần- tổng giám đốc của tập đoàn Quân thị lừng lẫy, đứng đầu cả nước.
Đồng thời cũng là nhà đầu tư cho bộ phim của Triệu Dĩ Ninh.
“Chuyện gì vậy? Hai người quen nhau sao?”
“Quân tổng, xin hỏi anh và cô Triệu đây có quan hệ gì?”
“Nhìn hai người rất thân thiết, có phải hai người đang hẹn hò không?”
Ký giả bao vây hai người kín mít, Quân Dư Thần vừa định trả lời thì Triệu Dĩ Ninh đã nhanh nhảu đáp:
“Hẹn hò thì không, chúng tôi chỉ là thân thiết trên mức bạn bè thôi.”
“Ồ…”
Câu trả lời của cô ta ngược lại càng làm cho đám ký giả sôi sục, bu vào đông như kiến.
Quân Dư Thần chẳng mảy may quan tâm, anh rút tay của mình ra rồi dùng ánh mắt lạnh băng nói với đám ký giả:
“Tránh ra.”
Bọn họ cứng người, vô thức đứng dạt sang hai bên.
Quân Dư Thần sải từng bước dài rời khỏi đó.
Sắc mặt Triệu Dĩ ninh xám ngắt, khi anh vừa rời đi thì cô ta lại là mục tiêu của bọn họ.
“Cô Triệu, cô và tổng giám đốc Quân giận nhau chuyện gì sao?”
“Chuyện đó tôi xin phép giữ bí mật.”
Triệu Dĩ Ninh nháy mắt một cái ra vẻ đáng yêu.
Bài báo về cô ta nhanh chóng nhảy thẳng lên hot seach với lượt tìm kiếm tăng lên chóng mặt.
…
Bên này, Quân Dư Thần đang đau đầu vì chưa tìm thấy Quân Duệ, bình thường thằng bé này lầm lì ít nói nhưng rất nghe lời, vậy mà hôm nay lại dám bỏ chạy.
Đúng lúc đó, chuông điên thoại của anh vang lên, thư ký Đổng vội báo cáo:
“Tổng giám đốc, đã tìm thấy tiểu thiếu gia rồi ạ, cậu ấy được một người phụ nữ lạ mặt bế đi khỏi sân bay, lên một chiếc taxi có biển số xxx vừa mới rời khỏi đây ạ.”
“Người phụ nữ lạ mặt?”
Quân Dư Thần day day thái dương, nói:
“Mau gửi hình ảnh của cô ta cho tôi.”
Thư ký Đổng gửi hình ảnh của Bối Di qua cho anh xem, tuy nhiên camera chỉ quay được nửa khuôn mặt nghiêng của cô, dung nhan thanh tú cùng sống mũi cao ráo, cô mặc áo sơ mi và áo khoác tầm thường.
Đôi mắt Quân Dư Thần tức khắc nheo lại, âm thầm liệt cô vào danh sách đen.
“Thư ký Đổng, lần theo chiếc taxi đó và tìm cô ta ngay.
Cậu có một tiếng.”
Quân Dư Thần lạnh lùng nói, sau đó cúp máy.
Sống lưng anh ta dâng trào từng đợt mồ hôi, một tiếng sao? Chỉ có một tiếng thì anh ta làm sao mà tìm được chứ…
Trong lúc đó trên xe taxi, Bối Di bế Quân Duệ trong lòng, nhìn cậu ăn ngon lành que kẹo đậu phộng, khoé môi cô bất giác mỉm cười.
“Ăn chậm một chút.”
Bối Di giơ tay lai đi vệt đường dính trên môi của Quân Duệ, vô tình điện thoại của cô đổ chuông.
“Ừm Ái Ái à, bây giờ mình đang ở trên xe taxi, mình sẽ tới chỗ cậu ngay.”
“Bối Di, nhanh lên đi, đây là cơ hội hiếm có đó, đạo diễn rất khó tính không thích ai tới trễ đâu.”
“Mình xin lỗi, mình gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
Bối Di thở dài rồi cúp máy, liền bắt gặp đôi mắt long lanh của Quân Duệ nhìn mình.
Cô sực nhớ ra bây giờ trẻ con rất nhạy cảm, có khi nào ban nãy nghe cô nói thế nên cậu buồn không?
“Không sao đâu, không phải lỗi của cháu đâu.”
Bối Di nở nụ cười rồi xoa đầu Quân Duệ.
Cậu dụi dụi đầu của mình vào ngực cô, sau đó lén thả một món đồ của ba ba mình vào trong túi áo cô.
????????????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...