Editor: tamthuonglac
"Cho tới nay tôi đều dựa vào hai bàn tay mình mà giành lấy sự nghiệp cho mình, bởi vì chuyện của Hành Phong để cho cô đối với tôi có lời oán hận, nhưng chúng tôi biết sai rồi, chẳng lẽ cô không thể rộng lượng một chút mà buông tha chúng tôi sao?"
Kiều Niệm Chiêu mang theo giọng nói nghẹn ngào nức nở mà lên án, thân thể nhỏ gầy không ngừng run rẩy.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn tay mình bị cô ta giam giữ không tha, cảm giác giống như là bị bạch cốt trảo dày đặc nắm lấy, lạnh lùng ra lệnh: "Buông tay."
Kiều Niệm Chiêu lại cầm thật chặt: "Là vì tôi muốn cùng Hành Phong kết hôn sao? Cô và Tống Kỳ Diễn cùng một chỗ, chính là vì muốn kích động chúng tôi đúng không? Cô cho rằng gửi thư nặc danh như vậy là có thể hủy diệt hôn ước của chúng tôi sao?"
Cận Tử Kỳ có chút bực mình, căn bản cô không có làm những chuyện này, dựa vào cái gì phải gánh chịu cái tội danh này một cách oan uổng? !
"Tránh ra!" Cận Tử Kỳ không muốn nhịn các loại chỉ trích bôi nhọ của cô ta nữa, đưa tay đẩy cô ra.
Ai ngờ, vốn là đẩy ra nhẹ nhàng, Kiều Niệm Chiêu lại "Rầm" một tiếng ngã nhào trên đất, đầu dập mạnh lên chân ghế ở bên cạnh, cái trán lập tức bắt đầu sưng đỏ lên.
Khuôn mặt sạch sẽ rung động lòng người, nước mắt giăng giăng khắp nơi, giở đi tướng mạo vốn được trang điểm xinh đẹp.
Dưới mái tóc dài đen nhánh hơi xốc xếch, lộ ra đôi mắt xanh đen cực kỳ không hợp với số tuổi.
Trước mắt bao người hình ảnh tiều tụy mà yếu ớt đi sâu vào lòng người!
Người bên bộ phận bảo an người đã lần lượt lên lầu, nhưng thấy ngã trên mặt đất chính là Kiều Niệm Chiêu, khi vị đại minh tinh này khả năng sẽ trở thành tổng giám đốc phu nhân của bọn họ, tất cả đâm ra do dự ở cửa.
"Cận tiểu thư, việc này..." Không phải làm khó chúng tôi chứ? Thế nào cũng không phải là người có thể mạo phạm nha!
Cận Tử Kỳ bấm dãy số của Tô Hành Phong, không đợi anh mở miệng đã lên tiếng: "Kiều Niệm Chiêu đến phòng họp lầu bốn làm loạn, anh hãy gọi người đến dẫn cô ta đi, không nên ảnh hưởng người khác làm việc và nghỉ ngơi."
Nói xong cũng cúp điện thoại, giương đôi mắt lạnh lùng quét đến từng nhân viên đang xem náo nhiệt.
Mọi người bị con ngươi mắt rét lạnh của Cận Tử Kỳ đảo qua, ngay lập tức từng người một dần dần tản đi.
Chẳng qua, loáng thoáng, vẫn còn tiếng nói chuyện linh tinh bay vào trong lỗ tai Cận Tử Kỳ—
"Cận sản xuất tại sao là loại người này nha, thật sự quá thất vọng..."
"Tôi vẫn cho là Kiều Niệm Chiêu đoạt vị hôn phu của Cận sản xuất, không thích cô ta, nhưng hiện tại xem ra, cô ta cũng thật đáng thương, đoán chừng khi đã ở tại Cận gia cũng không tiện!"
"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi đoán nha, lúc trước nói không chừng là Kiều Niệm Chiêu thích Tô tổng trước, về sau Cận sản xuất dựa vào thân phận thiên kim của mình mà đoạt lại..."
"Ôi...Nhà giàu quyền thế tranh đấu phức tạp a..."
Đạo diễn vẫn chưa rời đi nên cũng nghe được những lời này, mang ánh mắt phức tạp đi đến gần Cận Tử Kỳ đang đứng ở nơi đó.
Cận Tử Kỳ vẫn chưa lên tiếng, đạo diễn đã dẫn đầu cảm khái một chuỗi dài: "Cận sản xuất, chúng ta cũng hợp tác vài bộ phim truyền hình rồi, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không."
Vị đạo diễn này là đạo diễn nổi danh trong nước, ngoài ra cũng nổi tiếng cùng vợ đằm thắm mấy chục năm.
Thấy Cận Tử Kỳ không mở miệng cắt ngang, ông mới tiếp tục nói: "Vốn là chuyện của mấy người trẻ tuổi các người cũng không tới phiên ông già như tôi để ý tới, nhưng nếu như bởi vì tư oán mà liên lụy đến việc chung, thì tôi không thể không nói đôi câu."
"Cận sản xuất làm người đối nhân xử thế tôi đây nhiều năm thấy rất rõ ràng, nhưng chuyện mới vừa rồi, truyền đi ít nhiều đối với cô hoặc là bộ phim《 Mắt Mù 》sắp quay ảnh hưởng không tốt, biết rõ nhân phẩm của cô, đương nhiên sẽ không tin một nữ diễn viên giỏi diễn trò hồ ngôn loạn ngữ, nhưng không dám bảo đảm không có người mượn việc này để làm khó dễ cô."
Tốc độ nói chuyện của đạo diễn vẫn bình thản, trong lúc đó vẻ mặt cũng rất ôn nhu: "Cô gái ở bên ngoài, sẽ gặp phải biết bao phiền phức như vậy, cố gắng vượt qua là vận may của cô, thật không qua được chỉ có thể nhận thua."
"Ngày thường vẫn là quá mức chú ý lời nói và việc làm của mình, nên mới có thể không bị người ta bắt lấy điểm sơ hở mà đến bôi nhọ cô, tuy nói thanh giả tự thanh, nhưng đừng quên câu tục ngữ 'lời người đáng sợ' này nha!"
Nghe những lời khuyên bảo thấm thía của đạo diễn, chẳng qua Cận Tử Kỳ chỉ thản nhiên khẽ cong môi, không muốn giải thích cái gì nữa.
Tính tình của cô hướng nội, hơn hết không để ý tới cũng nhất định không giải thích.
Đạo diễn sau khi rời đi, Tiêu Tiêu đã mang vẻ mặt lo lắng chạy tới: "Chị Tử Kỳ, chị yên tâm đi, mọi người đều sẽ không tin lời nói giả dối của người đàn bà kia, thanh giả tự thanh!"
Bốn chữ 'thanh giả tự thanh', làm cho Cận Tử Kỳ vô tình liên tưởng đến bốn chữ khác theo lời vừa rồi của đạo diễn—
Lời người đáng sợ!
"Ừ, chị không sao." Cận Tử Kỳ hướng Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười yếu ớt, "Trở về làm việc đi."
Tiêu Tiêu vẫn không yên lòng nhìn Cận Tử Kỳ, bước một hai bước rồi quay đầu lại, Cận Tử Kỳ phất phất tài liệu trong tay: "Đi thôi."
Đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu đi vào thang máy, Cận Tử Kỳ mới hít thở sâu một cái, trở về văn phòng dữ liệu.
Sau đó, cô liền đi thẳng một đường đến căn tin dưới lầu của công ty, tìm vị trí gần cửa sổ, gọi một ly trà thảo dược lạnh.
Ly trà thảo dược lạnh nâu đậm, viền ly thuỷ tinh được trang trí bằng những lát chanh, vẫn được xếp lại giữ nguyên hình dạng, kết hợp các yếu tố văn hoá giữa Trung Quốc và phương Tây.
Cô bưng lên ly trà lạnh buốt, theo thói quen hút một hơi, trà lạnh chứa mùi vị thuốc bắc trôi vào trong cổ họng cô, giống như một hồ nước đá đổ lên trái tim của cô.
Nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một đôi tình nhân tình nồng mật ý đi ngang qua, thấy thế Cận Tử Kỳ có chút thất thần.
Đã từng, có phải cũng có một người đàn ông sẵn lòng đút cho cô ăn kem như vậy hay không?
Chỉ là người kia, cô bị mất đi trí nhớ đã ném đi nơi nào?
Phát hiện mình cảm tính, Cận Tử Kỳ không khỏi tự giễu, quả nhiên, chung quy người phụ nữ nào cũng khát vọng hai chữ tình yêu.
Trong miệng thanh mát thật sảng khoái, vị ngọt nhàn nhạt quanh quẩn giữa răng môi.
Cô nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ của mình trên cửa sổ thuỷ tinh.
"Anh chỉ đoán thử một chút, không nghĩ tới em thực sự ở chỗ này."
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu, thì thấy Tô Hành Phong chẳng biết từ lúc nào đã ngồi đối diện với mình.
Lúc này không phải anh ta là nên đang ôm Kiều Niệm Chiêu nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành sao? Chạy tới chỗ cô làm gì?
Cận Tử Kỳ khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp lộ ra đề phòng, Tô Hành Phong khổ sở cười một tiếng: "Tử Kỳ, không cần phải nhìn anh như vậy, em biết không, mỗi khi em nheo mắt lại thì tiết lộ em đang phòng bị."
Cô không lên tiếng, tiếp tục quay đầu nhìn những đôi tình nhân và học sinh đang ngồi dưới gốc cây ăn kem ly.
Uể oải khuấy ly trà lạnh, không biết nên đối với vị hôn phu ngày trước cùng em rể tương lai này nói những gì nữa.
Ngược lại Tô Hành Phong tự mình phá vỡ trầm mặc trước.
"Vừa rồi ở trong hội nghị cô ấy nháo loạn nói lung tung gì đó? Có phải bị ảnh hưởng không tốt hay không?"
Cận Tử Kỳ lại nhấp một hớp trà lạnh, tiếp tục đẩy lửa giận xuống, "Nếu đã biết rõ nên nhìn cho thật kỹ, mà không phải thả ra cắn loạn người khác, xin lỗi thì không cần, nếu không còn chuyện gì khác anh đi đi."
Tô Hành Phong chau mày, đưa tay lấy đi ly trà lạnh trong tay cô, ánh mắt sáng ngời nhìn qua cô, "Em vẫn như vậy, mỗi khi không vui liền liều mạng uống trà lạnh, cho rằng như vậy thực có thể trừ hỏa sao?"
Ánh mắt của anh ta ẩn chứa quá nhiều tâm tình, không biết là thương yêu hay là giận dỗi, hoặc là... bình tĩnh!
"Không cần phải làm bộ dạng tự cho là rất hiểu tôi, tránh phải làm cho người ta hiểu lầm." Cô cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, giơ tay lên muốn gọi nhân viên tạp vụ.
"Anh biết, những năm qua em đối với Niệm Chiêu luôn có lời oán hận."
Tô Hành Phong đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay cô mới vừa nâng lên, không để cho cô gọi nhân viên phục vụ đến.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng cô chằm chằm, nhìn qua như thành khẩn mà nói rằng: "Tử Kỳ, thực sự xin lỗi, lúc trước là lỗi của anh, nếu như không phải bởi sự lỗ mãng của anh, thì về sau sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Cận Tử Kỳ nhìn sang người đàn ông vì ái tình mà bỏ rơi mình, khẽ mỉm cười: "Anh có lỗi gì chứ, tình yêu đích thực là vô giá, bất quá là anh chạy theo người phụ nữ mình muốn thôi."
Sắc mặt Tô Hành Phong trong nháy mắt trở nên lúng túng, Cận Tử Kỳ lại giống như không thấy được, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thản nhiên bổ sung vài câu: "Hai người ở trước mặt tôi diễn kịch Quỳnh Dao, không thấy chán sao?"
"Tử Kỳ..." Tô Hành Phong không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ nói ra những lời nói chua ngoa như vậy, nhất thời phản ứng không kịp.
Cô vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại, đưa cho anh ta tờ nhân dân tệ để anh ta đi tính tiền, không cần thiết phải chờ đợi nữa.
Tô Hành Phong chậm rãi buông tay cổ tay cô ra: "Chiêu nhi thật sự rất đáng thương, nguyên nhân bởi vì mẹ ở cô nhi viện mà bị người ta kỳ thị, thật vất vả được Cận gia nhận nuôi, nhưng bây giờ bởi vì những thư nặc danh mà gặp phải biết bao áp lực của dư luận, có lẽ hôn sự cũng sẽ rơi vào sự phản đối. Tử Kỳ, em buông tha cho cô ấy đi."
Lời nói của anh ta đối với Cận Tử Kỳ là vào tai trái ra tai phải, nhưng mấy chữ cuối cùng, lại như một cây châm dài nhỏ tàn nhẫn ghim vào tim của cô.
Cô cố gắng tự nói với mình không cần phải đi để ý lời nói của người đàn ông này, bởi vì anh ta không đáng, đúng là, vẫn bỏ qua như cũ thì năm lần bảy lượt không ngừng bị cái loại vu oan đó mà tức giận.
Nói một tràng, không tiếc phải ăn nói khép nép, bất quá là làm nền cho những lời này.
Nhớ đến anh ta đã từng nói, giữa bọn họ dù cho không có tình yêu, cũng nên có bao nhiêu năm tình nghĩa.
Vậy mà giờ đây, có phải ngay cả sự tín nhiệm tối thiểu nhất và sự tôn trọng đều đã đánh mất hay không?
Anh ta rõ ràng cũng cho rằng những lá thư nặc danh kia là do cô gửi đi ra ngoài !
Tình nghĩa này thật nực cười biết bao nhiêu!
Nhìn thấy khoé miệng Cận Tử Kỳ cười lạnh, Tô Hành Phong càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng mình.
"Những thư nặc danh kia anh sẽ tận lực ngăn lại, Tử Kỳ, em thu tay lại không nên gửi thêm tin cho đoàn phim hiện giờ cô ấy đang quay, còn có Tieba(*), những tin nhắn khó coi trên Weibo(*), đều đến đây mà chấm dứt được không?"
(*) Những trang mạng cộng đồng của TQ
"Chiêu nhi có thể đi đến một bước ngày hôm nay, đều là dựa vào hai tay của mình, cô ấy với em không giống nhau, không có hậu phương vững chắc và thân thế tốt đẹp, em đừng dồn ép cô ấy nữa, khiến cho cô ấy ngay cả tiếp tục làm người cũng không được."
—— Cô ấy và em không giống nhau.
Những lời này khiến cho cô bật ra tiếng cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, "Cô ta và tôi không giống nhau, tôi vĩnh viễn làm không được như cô ta, trước người khác ngoan ngoãn nhu thuận xoay người thì âm ngoan cay độc."
Nếp nhăn ở giữa lông mày Tô Hành Phong càng sâu thêm:" Tử Kỳ, em đối với Chiêu nhi thành kiến quá sâu. Mặc dù, đôi khi chuyện cô ấy làm khiến cho em có chút khó khăn, nhưng tội không đáng chết không phải sao?"
Trong căn tin máy điều hòa lạnh như băng, gió thổi dữ dội lên trên da thịt của cô, âm thanh vù vù vang dội giữa không gian yên ắng cũng có vẻ phá lệ chói tai.
Tổng giám đốc Phong Kỳ cứ như vậy mà ở nơi đây khúm núm cầu xin cô tha thứ, chỉ vì "Thiên Sứ" trong lòng anh ta.
"Gửi những lá thư nặc danh kia, không phải là tôi." Cô lạnh lùng mở miệng, không thích giải thích nhiều hơn.
"Gần đây trong khoảng thời gian này Chiêu nhi vẫn không có trêu chọc người nào, hơn nữa," Tô Hành Phong dừng một chút, "Địa chỉ IP gửi đi những lá thư nặc danh kia— "
Ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô chằm chằm, như muốn từ trên mặt của cô nhìn ra điểm sơ hở: "Là phòng làm việc của em, mà mã hoá bưu chính gửi đi những lá thư kia cũng là ở khu biệt thự Cận gia."
"Vì vậy, anh lập tức kết luận những chuyện kia đều là tôi can thiệp vào?"
Tô Hành Phong im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh đã nói cho cô đáp án.
Cận Tử Kỳ cảm thấy hoang đường mà nực cười: "Nếu như anh lén lút làm chuyện xấu còn muốn tự đưa tin chỉ chỗ sao? Huống chi, nếu như muốn gửi tin thì vào bốn năm trước tôi đã gửi, còn cần phải đợi đến hôm nay sao?"
"Có lẽ, là vì chúng tôi sắp kết hôn, em cũng có thể cùng Tống Kỳ Diễn kết hôn, ông ngoại đã nói qua, chỉ có đàn ông lập gia đình mới có đầy đủ tư cách thừa kế Tống gia— "
Tống gia, xét đến cùng vẫn là của cải tài sản Tống gia.
Tô Hành Phong vẫn đang tiếp tục, anh ta cố gắng đem lời nói uyển chuyển một chút: "Những chuyện khi một người kích động làm ra bình thường không cách nào dùng lẽ thường để đánh giá, Tử Kỳ, anh tin là em nhất thời xúc động mới có thể làm ra chuyện như vậy, lý trí như em, như thế nào lại nhẫn tâm phá huỷ tương lai em gái mình."
"Tử Kỳ, buông tha cho Chiêu nhi, cũng là em buông tha cho chính mình."
Nét mặt của anh muốn quá mức chân thành thì có quá mức chân thành, giống như là cha xứ muốn thuyết phục một tội phạm giết người tội ác tày trời quay đầu lại là bờ, chỉ tiếc, nhìn ở trong mắt Cận Tử Kỳ chỉ là càng thêm châm chọc!
Anh ta đã sớm cho rằng những lá thư nặc danh này là cô gửi đi ra ngoài, không cần phải nói cho dù cô giải thích thế nào, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không nghe lọt một chữ, bất quá anh ta muốn là cô cam chịu và hứa hẹn.
——Hứa hẹn, cô sẽ không ra tay tổn thương Kiều Niệm Chiêu mỏng manh yếu đuối kia nữa!
"Coi như là tôi làm thì thế nào? Những lá thư kia nói lên đều là sự thật, Kiều Niệm Chiêu vốn chính là con gái của tội phạm giết người, lúc trước nếu cô ta đã làm ra chuyện đê tiện quyến rũ vị hôn phu của chị gái mình như vậy, nên nghĩ đến sẽ có một ngày bị người khác phỉ nhổ."
Dáng vẻ cô vẫn ung dung lạnh nhạt đổi lại Tô Hành Phong bỗng nhiên đứng dậy và hơn nữa nghiêm khắc chỉ trích.
"Tử Kỳ, em làm cho tôi thất vọng quá!"
Cận Tử Kỳ từ từ đứng lên, cô vươn tay cầm lấy ly trà lạnh bị anh ta đoạt đi.
Ly thủy tinh đang đặt trên mặt bàn bóng loáng từ từ chuyển động, phát ra âm thanh lắc cắc chói tai sắc nhọn.
Trên mặt của cô không hề có cảm xúc dư thừa.
Tô Hành Phong hít sâu một cái, bình phục cơn phẫn nộ của mình, đi đến bên cạnh cô: "Tử Kỳ, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh không hy vọng đến cuối cùng chúng ta phải đứng ở mặt đối lập ——"
Cô đã không cho anh ta cơ hội nói tiếp.
Bởi vì nửa ly trà lạnh cứ như vậy đổ ào lên trên mặt Tô Hành Phong.
Chất lỏng màu nâu đậm theo đường nét ngũ quan trên mặt anh nhỏ xuống áo sơ mi trắng, nhuộm ra một quầng vết ố lớn.
Chung quanh phát ra tiếng kêu lên kinh ngạc, nhân viên phục vụ và khách hàng đều quay đầu lại nhìn sang.
Tô Hành Phong không dám tin mà nhìn cái ly trống rỗng trong tay Cận Tử Kỳ.
Chưa từng tin được tiểu thư Cận gia lạnh nhạt cao quý sẽ làm ra hành động vô lễ như vậy? !
Cận Tử Kỳ đặt lại cái ly lên bàn, lướt qua Tô Hành Phong đang giật mình sững sờ, đi ra khỏi căn tin.
Buổi chiều bầu trời đột nhiên trở nên âm u, mây đen lưu động, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rền vang rầu rĩ.
Cận Tử Kỳ hí mắt liếc nhìn sắc trời, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại.
Tô Hành Phong thì thế nào, có chuyện gì mà liên quan đến cô? Kiều Niệm Chiêu thì sao, dựa vào cái gì cô phải chịu mang tiếng xấu thay cho người khác?
Nếu bọn họ đã yêu nhau như thế, vậy thì mãi cho đến phút cuối cùng của sinh mạng đi nhé!
Chỉ hy vọng, Tô Hành Phong, cả đời này anh cũng sẽ không có chút nào hối hận.
-----------------------
Sau cái đêm gió êm sóng lặng tại bệnh viện Cận Tử Kỳ vẫn cho rằng đó là khúc nhạc dạo của cuồng phong.
Cô rời khỏi căn tin vẫn chưa đi vào công ty, ngay tại cửa chính đã thấy Tô Tấn An, cha ruột của Tô Hành Phong.
Bất quá Cận Tử Kỳ cũng chỉ chớp mắt sững sờ, ngay sau đó gật đầu chào chuẩn bị vào công ty.
Nhưng Tô Tấn An lại đuổi theo: "Tử Kỳ, chú là cố tình tới đón cháu."
Với bề ngoài thành thật dễ nói chuyện những năm qua Tô Tấn An luôn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng nói cho cùng vẫn là dựa vào tiền tài quyền thế của Tống gia.
Khi Tô Tấn An nói là đặc biệt đến đón cô, người thứ nhất Cận Tử Kỳ nghĩ đến chính là Tống Chi Nhậm.
Bởi vì có thể để cho Tô Tấn An cam tâm tình nguyện đứng ở cửa lớn đợi người, chỉ có người nắm quyền của Tống gia.
Trên mặt Tô Tấn An mang nụ cười hoà ái, ông không giống như Tống Nhiễm Cầm điêu ngoa quá đáng: "Tử Kỳ, vẫn chưa ăn cơm phải không? Ông cụ bên nhà đang ở tại Phúc Hạ lâu bao một phòng gọi món cua xào bánh mật mà cháu thích ăn nhất đó."
Tống gia và Cận gia lui tới nhiều năm như vậy, có thể nói là những trưởng bối này nhìn thấy Cận Tử Kỳ lớn lên, ở phương diện ăn uống, ngồi cùng bàn nhiều lần, tự nhiên cũng đã phát hiện.
Chẳng qua, khi đặt danh hiệu của Tô Tấn An là cha Tô Hành Phong, là chồng của Tống Nhiễm Cầm, Cận Tử Kỳ lập tức không thể cùng ông thân thuộc, cuối cùng vẫn là có một tầng ngăn cách.
"Tống lão muốn gặp tôi?" Cận Tử Kỳ nghi ngờ nhìn Tô Tấn An.
Cô theo bản năng liền nghĩ đến Tống Kỳ Diễn.
Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào ăn không phải trả tiền, nhất là Tống Chi Nhậm người bận rộn như vậy, nếu không phải là có chuyện gì quan trọng, làm sao mà ông lại rút ra thời gian tới gặp một đứa vãn bối như cô?
Tô Tấn An gật đầu: "Đúng nha, ông cụ bên nhà liên tục lẩm bẩm nói những năm này không cùng cháu qua lại thân thiết, đã muốn mời cháu qua ăn bữa cơm, chỉ sợ cháu không có thời gian."
Lời nói đều đã nói đến mức này, nếu lên tiếng từ chối nữa, thì nói không được.
Cận Tử Kỳ khẽ cười nhạt, cùng lên xe với Tô Tấn An.
Dọc theo đường đi, Tô Tấn An ngẫu nhiên sẽ hỏi một đôi lời quan tâm đến công việc của cô.
Đến lúc dừng đèn đỏ, ông quay đầu lại đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngồi ở băng ghế phía sau.
"Nghe nói cháu và Kỳ Diễn muốn kết hôn hả?"
Đối với việc làm sao mà Tô Tấn An biết được Cận Tử Kỳ tuyệt đối cũng không lấy làm lạ, Tống gia có rất nhiều người sẽ nói cho ông biết.
Cận Tử Kỳ thật ra cũng không muốn trả lời, nhưng vì ngại thân phận trưởng bối, không thể không ứng phó, chỉ là không đợi cô mở miệng, đầu kia điện thoại Tô Tấn An đã vang lên, là Tống Chi Nhậm gọi tới.
"Đúng, cha ngài yên tâm, chúng con sẽ đến nhanh, dạ, tạm biệt."
Cuộc điện thoại này của Tống Chi Nhậm xem như giải cứu Cận Tử Kỳ.
Đến lúc khi Tô Tấn An quay đầu lại, Cận Tử Kỳ đã nhắm mắt tựa vào cửa sổ xe bên cạnh giả vờ ngủ say, sau một lúc ông chần chờ, vẫn là không quấy nhiễu cô, xoay người chăm chú lái xe.
Phúc Hạ lâu là một danh lầu ở thành phố này, được mô phỏng theo kiến trúc của Nhạc Dương lầu một trong Tam Đại Danh Lầu của Trung Quốc.
Nhưng Phúc Hạ lâu cũng không phải là nhờ lấy ngoại hình của công trình kiến trúc mới nổi tiếng, mà là giá cả của món ăn bên trong, thường thường một dĩa rau cải đã bắt đầu mấy trăm đồng, một con cua con sẽ phải hơn một vạn.
Mà nội thất trang thiết bị cũng đã thu hút hấp dẫn rất nhiều nhân vật nổi tiếng giàu có ở tại địa phương này.
Căn phòng riêng được bao khi mở cửa ra thực sự trông như đi vào một thế giới khác.
Tựa như hiện tại, Tô Tấn An dẫn Cận Tử Kỳ đến gõ cửa phòng bao, mở ra cửa chính là thư ký của Tống Chi Nhậm.
Đã từng cùng Cận Tử Kỳ gặp mặt một lần trên du thuyền, người đàn ông kia gọi là Hàn Mẫn Tranh.
Anh ta hướng đến cô cung kính gật đầu, đối với cô làm động tác "Mời".
Đến khi Cận Tử Kỳ vào bên trong, chính anh ta liền đi ra ngoài, hơn nữa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng ăn riêng to lớn như thế này có thể so với một sảnh tiệc mô hình nhỏ, mà bên trong không hề có dư thêm người nào.
Cận Tử Kỳ đi hai bước, nhìn xuống bốn phía, đúng là giống như hoàng cung.
Tống Chi Nhậm đang chơi đánh Golf mô phỏng bên trong, mặc bộ quần áo xá xẩu đỏ thẫm cắt may thủ công, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Gậy gôn trong tay nhẹ nhàng chuyển động, quả bóng gôn chuẩn xác trượt vào trong hố ở phía trước.
Cận Tử Kỳ dừng bước lại, đứng xa vài mét, sau đó nghe được tiếng nói của Tống Chi Nhậm: "Đến đây."
Đầu ông cũng không ngẩng lên, sự chú ý đều đặt trên quả bóng.
Cận Tử Kỳ khiêm tốn cung kính gật đầu, "Lần này Tống lão có chuyện gì muốn nhắn nhủ với Tử Kỳ?"
Tống Chi Nhậm thì thích người thông minh, hài lòng gật đầu, nhưng vẫn như cũ không hề ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
"Tất cả mọi người nói ta sắp chết, Tử Kỳ cháu tin không?"
Cận Tử Kỳ không hiểu Tống Chi Nhậm tại sao lại đề cập chuyện tử vong, hàng lông mày đen xinh đẹp không khỏi nhăn lên.
Tống Chi Nhậm lại phối hợp thở dài: "Có đôi khi ta suy nghĩ, có phải trời cao đang trừng phạt ta năm đó làm chuyện sai lầm, cho nên để cho ta nhiều năm như vậy cũng không có con trai. Hiện tại thật vất vả có một đứa, nhưng mọi chuyện đều không thuận theo ta."
Ông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, cười cười: "Nếu như A Cầm có được tư chất như cháu, ta sợ là đã sớm đem Tống thị giao cho nó, đáng tiếc, suy nghĩ của đàn bà, mái tóc dài kiến thức ngắn."
Cận Tử Kỳ khẽ cong khóe miệng: "Tôi rất cảm tạ trời xanh, bởi vì tôi không mang họ Tống."
Tống Chi Nhậm nghe xong những lời này thì sững sờ, ngay sau đó cười ha ha một tiếng, làm như tán thành lí do thoái thác của cô.
"Bất quá trời không tuyệt đường người, ta hiện tại không cần lo lắng sau khi chết không có người thừa kế !"
Một gậy vung lên, quả bóng lọt vào hố, có thể giải thích như trường hợp người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái.
Cận Tử Kỳ đối với những lời này của Tống Chi Nhậm mà thực sự hoang mang, cái gì gọi là hiện tại không cần lo lắng, chẳng lẽ ông ấy vẫn luôn không muốn đem Tống thị giao cho Tô Hành Phong sao?
Tống Chi Nhậm đa mưu túc trí cười cười, nhìn thấu tâm tư của cô, không nhanh không chậm giải thích: "Người mẹ như A Cầm dạy dỗ không ra được người thừa kế như ta muốn, Hành Phong từ nhỏ từng được bảo hộ tốt, không trải qua rèn luyện."
"Ta tình nguyện thà muốn một đứa con trai đối với cha của mình cũng ra tay, cũng không muốn đến tay một đứa cháu ngoại không quả quyết mất toi đế quốc thương nghiệp mà ta cực nhọc vất vả tạo dựng lên."
Tống Chi Nhậm không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ hai câu nói đã đem tính cách một đứa và con một đứa cháu phân tích thấu đáo đúng chỗ.
"Ngài sẽ không sợ tôi sẽ đem những lời này nói cho Tô Hành Phong nghe sao?"
Tống Chi Nhậm lắc đầu, giọng điệu chắc chắc: "Lấy chỉ số thông minh của cháu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Ông ấy nói không sai, cho dù Cận Tử Kỳ có nói với Tô Hành Phong, cũng chưa chắc Tô Hành Phong sẽ hoàn toàn tin cô, chỉ sợ còn có thể bị cắn ngược một cái nói rằng cô châm ngòi ly gián.
Cáo già như Tống Chi Nhậm, làm sao có thể sẽ tốt bụng đem chuyện quan trọng như vậy tiết lộ cho cô?
Ông ấy mời cô tới đây tuyệt đối sẽ không chỉ nói cho cô việc ông sắp đặt an bài người thừa kế Tống thị.
Tống Chi Nhậm đem gậy golf gác lại trên giá đựng gậy, cầm lấy khăn lông khoác lên một bên, xoa xoa hai tay của mình, mới ngồi xuống chiếc ghế thái sư.
"Ta cũng không phải là một người cổ hủ, sẽ không bởi vì một người phụ nữ đã từng là vị hôn thê của cháu ngoại ta mà không đồng ý cô ấy trở thành con dâu của ta, nhưng mà, ta sẽ không đồng ý để cho người thừa kế Tống thị cưới một người mẹ đơn thân."
"Tống gia có thể đi đến ngày hôm nay, không chỉ dựa vào sức mạnh phú giáp một phương, bản thân còn phải theo khuôn phép cũ, nếu ngày hôm nay cưới vào cửa một người mẹ có đứa nhỏ không biết cha là ai, về sau xảy ra chuyện gì cũng không phải là ta có thể tưởng tượng được."
"Ta nói những điều này, Tử Kỳ hẳn là cháu đã hiểu rõ?"
Cận Tử Kỳ im lặng, đứng thẳng ưu nhã, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Yên lặng thật lâu, thế nên Tống Chi Nhậm hạ cố mà ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
"Tại sao không trả lời?"
"Mặc kệ đáp án của tôi là gì, ngài đều đã có quyết định."
Tống Chi Nhậm thấy Cận Tử Kỳ quật cường lạnh nhạt, đầu nhẹ lay động: "Ngược lại cháu giữ vững bình thản."
Cận Tử Kỳ mím môi mà cười, nhưng biểu tình trên mặt lại trống rỗng.
Tống Chi Nhậm trầm ngâm một lát mới buồn bã nói: "Ta cho là cháu sẽ tức giận mà chất vấn ta, cho nên ta cũng đã chuẩn bị xong trọn vẹn, mà ngay cả thuốc chống áp lực cũng chuẩn bị xong."
Cận Tử Kỳ theo hướng ngón tay Tống Chi Nhậm chỉ mà nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ở trên bàn cơm một chai thuốc.
"Nay ta mời cháu đến, chính là muốn nói cho cháu biết, cách Kỳ Diễn xa một chút, cách con trai của ta xa một chút, mặc dù ta biết rõ những lời này rất nặng nề, nhưng ta thật lòng không hy vọng nhìn thấy cháu trở thành tảng đá ngăn cản con đường sự nghiệp của nó."
"Tôi nghĩ những lời này ngài càng cần phải nói với con của ngài đi."
Tống Chi Nhậm dừng lại, híp mắt nhìn Cận Tử Kỳ không hề giảm đi sự sắc bén.
"Nếu như ngài có thể bảo đảm con của ngài không còn xuất hiện ở trước mặt tôi, như vậy thuốc chống áp lực của ngài có thể bỏ vào tủ chứa đồ." Cận Tử Kỳ khom người chào ông: "Tôi nghĩ nói cũng đã nói xong, xin phép đi trước."
Cận Tử Kỳ không phải là không có thất tình lục dục, chẳng qua cô luôn đem tâm tình của mình giấu thật sâu.
Tựa như hiện tại, cô rõ ràng tức giận muốn chết, nhưng sẽ không bạo miệng nói thẳng, cô vẫn luôn có khả năng là hết sức lạnh nhạt.
Cô xoay người thì nghe thấy Tống Chi Nhậm ở phía sau thở dài sâu kín: "Dù cho ta lấy thân phận một người cha để cầu xin cháu, cháu cũng không đáp ứng phải không?" Ý tứ tiếp theo có chút thấp giọng.
Cận Tử Kỳ một lần nữa quay đầu lại, Tống Chi Nhậm chỉ chỉ lên đầu của mình: "Bác sĩ gia đình của ta nửa tháng trước đã nói cho ta biết nơi này có một khối u dài, trong vòng nửa năm ta sẽ bắt đầu bị mù, vui vẻ lắm thì còn có thể sống hai năm, nếu như thiếu chút vận khí, có lẽ ngày mai sẽ chết."
Đến khi trên mặt Cận Tử Kỳ kinh ngạc, nhưng ông vẫn như người không có việc gì mà cười cười: "Cho nên vào ngay ngày sinh nhật của ta, ta mới vội vã tuyên bố người thừa kế. Nếu như là Hành Phong, ta còn cần phải hao phí không ít tâm sức để lót đường giúp nó, nhưng nếu như là con trai của ta, ta lập tức có thể an tâm buông tay."
Trong lòng Cận Tử Kỳ khẽ động, buông tay cái này, sẽ không đơn giản như vậy, sẽ có điều kiện.
Trên thực tế, cô đoán không sai, điều kiện của Tống Chi Nhậm chính là —
Tống Kỳ Diễn buông tay cô!
"Những lá thư nặc danh này nghe nói là do cháu gửi đi ra ngoài ?" Tống Chi Nhậm không biết từ nơi nào rút ra một xấp giấy.
Sau khi ông nhanh chóng xem lướt qua, gác qua bên cạnh bàn trước mặt Cận Tử Kỳ:"Bất kể Cận gia có thể áp chế tin tức này xuống hay không, đối với danh tiếng của cháu mà nói đều không phải là chuyện gì tốt."
"Nếu như cháu nghe theo ta bảo đảm về sau không cùng Kỳ Diễn gặp mặt, ta có thể giúp cháu nhấn chìm những tin tức này xuống."
Tiết mục rất khuôn sáo cũ rích, một màn cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong phim Hàn, hiện tại, cô lại trở thành nhân vật nữ chính bên trong, có chỗ bất đồng là, cô không phải cô bé lọ lem, mà là công chúa Cận gia bị ghét bỏ.
Cận Tử Kỳ nhìn nội dung trong các trang giấy kia, rất lâu sau đó, ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt quắc thước của Tống Chi Nhậm, vẫn chưa nói gì, cánh cửa phòng bao đã bị một cước đá văng.
"Phanh!" Tiếng vang dữ dội phá vỡ không khí ngưng trọng trong phòng.
Mất tích không biết đã đi đến nơi nào, Tống Kỳ Diễn cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Hơi thở của hắn hơi gấp, quần áo thì cũng có chút xốc xếch. Vừa vào cửa, đã sải bước đi tới chỗ Cận Tử Kỳ.
Đang giữa lúc cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, hắn kéo tay của cô rồi xoay người muốn đi.
Chỉ là Hàn Mẫn Tranh đột nhiên đi vào.
Ngay sau đó thì mười mấy người đàn ông dáng người vạm vỡ mặc trang phục vệ sĩ màu đen tràn vào.
Bọn họ giống như tượng điêu khắc lù lù bất động đứng ở cửa.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Giống như tảng đá nặng nề trong nháy mắt trở nên dẻo dai bao trùm xuống.
Trong lúc Cận Tử Kỳ đang lo lắng thì Tống Kỳ Diễn siết chặt lấy bàn tay của cô đã làm tiêu tan mất tích một cách vô cùng kì diệu, sau đó chỉ cảm thấy thật bình thản mà đứng ở bên cạnh hắn, nhìn sang mặt bên gương mặt góc cạnh rõ nét tươi sáng của hắn dưới ánh đèn.
"Tôi muốn mang bà xã đi đón con trai, việc này anh quản sao?"
Những lời này là Tống Kỳ Diễn nhìn Hàn Mẫn Tranh ở cửa mà nói, thần sắc lạnh lùng, không được xen vào.
Hàn Mẫn Tranh như không dự định trả lời.
Phía sau anh ta các vệ sĩ áo đen với khí thế hùng hổ nhích tới gần phía trước từng bước một.
Tống Kỳ Diễn xoay người lại nhìn Tống Chi Nhậm đang ngồi trên ghế uống trà , "Nhất định phải dồn ép tôi động thủ sao?"
Tống Chi Nhậm đem nắp chén trà đậy trở lại cái chén, không một tiếng động vẫy lui đám người áo đen.
Hàn Mẫn Tranh cũng im lặng lui ra ngoài, hơn nữa chu đáo mà khép cửa lại.
"Ta cho là ngày mai con mới trở về." Tống Chi Nhậm làm như có chuyện gì lạ mà lên tiếng.
Tống Kỳ Diễn cười nhạo một tiếng: "Cho nên, ông đã vội vàng ra tay vào ngày hôm nay."
Tống Chi Nhậm không phủ nhận mà gật đầu, "Ừ, biết rõ bản thân con không bỏ được, nên đã thay con lựa chọn."
"Vậy có phải tôi nên cám ơn ông hay không?" Tống Kỳ Diễn không chút nào tỏ ra nhúng nhường mà giễu cợt.
"Nếu con đã muốn Tống thị, phải có chỗ hy sinh, mà hy sinh của con, chính là người phụ nữ này đang trong tay con."
Ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm bắn thẳng chỗ bàn tay hai người đang nắm chặt, "Người trẻ tuổi không hiểu chuyện."
"Không, tôi không trẻ tuổi, nhờ ông ban tặng, những việc phải trải qua quá nhiều, mất mẹ, tử vong, sinh tồn...... Chín chín tám mươi mốt khổ nạn, có thể cho ông đều đã cho, còn trải qua niềm vui và hạnh phúc thì không có."
"Cho nên bây giờ con muốn nói với ta, con muốn người phụ nữ trước mắt này?"
"Phải, ông đoán đúng rồi."
Tống Chi Nhậm cười cười: "Nếu như ta nói ta chỉ có thể sống hai năm, chỉ cần con buông cô ấy ra có thể thừa kế Tống thị, con sẽ đồng ý sao?"
Đồng ý cái đầu quỷ to của ông, đồ lão già bất tử!
"Người chỉ sống hai năm không có khí sắc tốt như ông đâu, ông xem ra vừa mới sống một nửa, còn có một nửa thời gian có thể tiếp tục nhảy lên phá hư chuyện tốt của tôi."
"Ha ha." Tống Chi Nhậm chẳng những không tức giận ngược lại cười ha hả không ngừng: "Tính tình nóng nảy dễ bốc hoả như vậy làm sao mà quản lý được một cái công ty lớn, ta nghe nói trước đây ở Australia con nuôi gà?"
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt tối sầm khi Tống Chi Nhậm ở trước mặt Cận Tử Kỳ tiết lộ công việc cũ hắn đã từng làm.
"Mới vừa rồi nếu không phải là con đột nhiên xông tới, ta và Tử Kỳ có thể đã hoàn thành giao dịch."
Tống Kỳ Diễn nhíu chặt lông mày: "Giao dịch gì?"
Cận Tử Kỳ cũng theo đó sững sờ, lập tức nhìn về phía xấp giấy trong tay Tống Chi Nhậm.
"Ta nói cho cô ấy biết, chỉ cần không gặp con, ta lập tức giúp cô ấy xử lý tốt cái cọc chuyện phiền toái này."
Tống Chi Nhậm nói xong thì đem những lá thư nặc danh đẩy tới trước mặt Tống Kỳ Diễn để cho hắn xem qua, "Nếu như chậm trễ ngăn cản, sáng mai tất cả mọi người sẽ biết đây là đại tiểu thư Cận gia làm ra chuyện hãm hại em gái."
"Đây không phải là do cô ấy làm tại sao phải gán ép cho cô ấy?"
Một câu nói của Tống Kỳ Diễn làm cho Cận Tử Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía hắn, chung sống hai mươi mấy năm Tô Hành Phong cũng không tin chuyện này, vì cái gì người đàn ông này chỉ liếc mắt nhìn lập tức kết luận không phải là do cô làm?
Nhưng sau khi rung động dĩ nhiên là hơi áy náy, bởi vì, Tống Chi Nhậm có phần nói đúng, vừa rồi, thật sự thiếu chút nữa cô đã đáp ứng, bởi vì muốn cách xa những con người và sự tình làm người ta phiền chán.
Chẳng qua, cô không nghĩ tới, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên xuất hiện.
Mà sự xuất hiện của hắn, cũng thành công đánh tan việc cô tự mình cam chịu thoả hiệp.
Tống Kỳ Diễn xem qua loa vài trang, lông mày không ngừng cau chặt, môi mỏng mím chặt, quay đầu hỏi Cận Tử Kỳ: "Vừa rồi em thật sự vì xấp giấy lộn này mà đáp ứng yêu cầu của ông ta sao?"
Hắn dường như có chút uể oải, cũng có chút tức giận, loại tâm tình này thông qua bàn tay hai người đang nắm chặt tay nhanh chóng truyền sang cho Cận Tử Kỳ, khiến cho cô càng có thêm vài phần áy náy nồng đặc.
Cô nhìn sang đôi mắt thâm thuý đẹp như viên kim cương màu đen, xấu hổ cúi đầu.
Phản ứng như thế lập tức giống như là một cây phi tiêu ở ngay giữa hồng tâm tên là Tống Kỳ Diễn. Ngã lăn hi sinh tại chỗ.
Hắn tức giận hừ một tiếng, ném xấp giấy trong tay, không chút do dự xoay người rời đi.
Cận Tử Kỳ nhìn lòng bàn tay mình trống trơn, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Cô không kịp chào tạm biệt Tống Chi Nhậm, vội vã đuổi theo.
"Tại sao em có thể đồng ý với ông ta? Là em đối với mình không tin tưởng, hay hoài nghi tôi đối với em là....... Yêu?"
Khi Tống Kỳ Diễn nói xong một chữ cuối cùng, hắn không quay đầu đi, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng.
'Yêu', cái chữ này luôn khó có thể mở miệng, đặc biệt là khi ta thật sự yêu sâu đậm một người nào đó.
Khi Cận Tử Kỳ nghe thế đối với cô mà nói cái chữ này hoàn toàn xa lạ, trong khoảnh khắc tinh thần thoáng dao động. Cô chưa từng tưởng tượng qua có một ngày sẽ có một người đàn ông nói với cô cái chữ này.
"Hay là nói, em chưa từng nghĩ tới muốn cùng một chỗ với tôi?"
"Tôi......" Nhìn sang thấy hắn nhíu chặt lông mày vẻ mặt lã chã, Cận Tử Kỳ không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhưng cũng bởi vì phần do dự này đã đổi lấy sự khinh khỉnh sâu sắc của Tống Kỳ Diễn: "Được rồi, em không cần nói, tôi cũng hiểu ."
Nói xong xoay người rời đi, không để cho cô một giây một phút nào có cơ hội giải thích.
Đôi chân dài của hắn bước ra bước chân quá lớn, Cận Tử Kỳ chỉ có thể ở đằng sau chạy chậm đuổi theo nói xin lỗi, "Xin lỗi, anh đừng nóng giận được không, thực sự xin lỗi..."
Tống Kỳ Diễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, bất thình lình dừng bước lại đến khi cô theo quán tính không kịp ngừng mà đụng vào, xoay người nắm lấy cằm của cô hôn xuống.
Một tay của hắn giam giữ chiếc eo của cô kéo cô qua dán sát lên trên người mình, một tay cố định chiếc cằm của cô. Nụ hôn từ đủ nhu tình lưu luyến rồi lại bá đạo mang theo oán giận, mãi cho đến khi miệng lưỡi cô sưng đỏ mới chịu buông cô ra.
"Người phụ nữ ngu ngốc, em cứ như vậy mà cho rằng anh không thể chiếu cố cho em sao? Thế nên mới muốn cùng cái lão già mục nát kia ăn nói khép nép? Em là muốn anh tức chết sao?" Lời thổ lộ lộn xộn xen lẫn tức giận.
Dùng từ ngữ vô cùng ngây thơ ấu trĩ, không giống như xuất phát từ miệng của một người đàn ông ba mươi mấy tuổi.
Hốc mắt Cận Tử Kỳ phút chốc ẩm ướt.
Hắn là người đàn ông đầu tiên nói muốn chiếu cố mình.
Luôn lẻ loi tự mình cố gắng như cô.
Luôn lạnh lùng xinh đẹp tài giỏi như cô.
Luôn kiêu ngạo ưu nhã như cô.
Từng cho rằng tất cả mọi người đã quên mất, cô cũng là người phụ nữ cần được người khác nâng niu che chở trong lòng bàn tay thì ——
Có một người đàn ông lại nói muốn chiếu cố cô.
Điều này cũng có thể không phải là lời tỏ tình êm tai nhất mà đời này cô nghe qua, nhưng lại là một câu nói cảm động lòng người nhất.
Nước mắt của phụ nữ vào thời điểm đàn ông có tâm tình tốt thì có thể làm cho anh ta tay chân luống cuống, nhưng thời điểm tâm tình không tốt, lại chỉ có thể khiến cho đàn ông cảm thấy phiền chán.
Nhưng nước mắt của Cận Tử Kỳ bất cứ lúc nào đối với Tống Kỳ Diễn mà nói, đều là vũ khí có lực sát thương lớn nhất.
Khi thấy đáy mắt cô nổi lên tầng sương mù, giọng nói của hắn lập tức trở nên lo lắng: "Không phải anh cố ý muốn ở trước công chúng hôn em, là em, là Cận Tử Kỳ em, có đôi khi thật sự quá vô liêm sỉ !"
Dừng lại một chút, hình như phát hiện mình nói sai, vội vàng đính chính: "Không phải là anh muốn phê bình em, nhưng... Cận Tử Kỳ, em cần phải tự kiểm điểm lại mình cho tốt một chút, biết không? !"
Ngoài dự đoán, công chúa Cận gia thế nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tống Kỳ Diễn sau khi kinh ngạc thì khó có thể kiềm chế phấn chấn, phát hiện bây giờ ý cảnh rất giống là ông chồng đang dạy dỗ cô vợ bé nhỏ làm sai chuyện, bởi vậy cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Hắn hắng giọng một cái, nỗ lực khắc chế khóe miệng của mình sắp toét đến mang tai, "Anh đưa em trở về thôi."
Cận Tử Kỳ giương lên khóe miệng, khẽ gật đầu.
"Bây giờ con người ta thật lười, chỉ có hai tầng mà còn đi thang máy, còn nhiều người như vậy, chúng ta đi thang bộ đi."
Tống Kỳ Diễn kéo tay của cô nhìn cũng không nhìn thang máy mới vừa mở ra, ngược lại đi về hướng lối thoát hiểm.
Thật sự thì trong thang máy căn bản cũng không quá nhiều người, chẳng qua hắn muốn có một lý do để có thể nắm tay của cô thôi.
Khi Tống Kỳ Diễn dắt tay cô, có một giây do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, đem bàn tay mềm mại của cô bao lại thật chặt ở trong lòng bàn tay to lớn của mình.
Một ít giây chần chờ kia lại khiến cho tim Cận Tử Kỳ đập nhanh và loạn nhịp, giống như hai người yêu nhau lần đầu tiên nắm tay, không cách nào ngăn chặn sự ngượng ngùng đang từ từ lan tràn khắp đáy lòng.
Cô lặng lẽ ở phía sau để cho hắn tùy ý dắt tay đi, trong lòng vẫn có chút vui vẻ, nhìn qua năm ngón tay của cả hai nắm chặt, Cận Tử Kỳ không biết bọn họ cuối cùng sẽ đi đến bước đường nào.
Có chút mong đợi, cũng có chút lo lắng, bởi vì trở ngại phía trước cũng không ít.
Đến bậc thang cuối cùng đột nhiên dừng chân, Cận Tử Kỳ nhất thời rút bước chân lại, xông thẳng đụng vào trong lồng ngực của hắn, Tống Kỳ Diễn dường như dự định nói gì đó với cô, va chạm như vậy, hai người đều có chút kinh ngạc.
Hai tay của hắn vòng qua bên eo của cô, đề phòng cô ngã rơi xuống phía dưới, bởi vì cách một ít bậc thang, khi đó môi của cô ở ngay chỗ cằm của hắn.
Hai người đều ngây ngẩn không kịp phản ứng, đứng tại chỗ cứng đờ như con nai con ngơ ngác.
Giống học sinh trung học làm trực nhật không cẩn thận mà đụng vào nhau.
Không muốn cứ như vậy mà tách ra, nhưng ôm nhau lại không biết nên làm những gì.
Chẳng qua bản thân mỗi người đều bắt đầu thẹn thùng, một người đỏ mặt, một người đỏ tai.
Đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt của Cận Tử Kỳ như đầm nước mềm mại ngẩng lên nhìn hắn, thấy Tống Kỳ Diễn vẫn không nhúc nhích, vì vậy người có chút ít thất vọng, rõ ràng chỉ cần cúi đầu xuống là có thể.......
Không phải là anh ta luôn luôn rất chủ động sao.......
Cô buồn buồn vừa định chấm dứt, Tống Kỳ Diễn lại chầm chậm cúi đầu, hôn xuống.
Bởi vì cả hai đều vô cùng mong đợi, cho nên nụ hôn từ đặc biệt dè dặt cẩn thận, rồi lại ngọt lịm đến hít thở không thông.
Cận Tử Kỳ cảm thấy hai chân của mình có chút như nhũn ra, cả người đều dán sát ở trước ngực của hắn.
Nụ hôn vừa kết thúc, cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, Tống Kỳ Diễn hít thở hổn hển, hắn nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô, thâm tình ngắm nhìn thật lâu, không muốn rời khỏi ánh mắt của nhau.
Hắn không nói gì, nhưng cô thật giống như nghe được rất nhiều.
Trong ánh mắt của hắn có rất nhiều ngôn từ, dù không nói ra, cô thật ngạc nhiên phát hiện mình thế mà có thể hiểu được.
Loại ăn ý kết nối lặng thầm này, như dòng nước như luồng điện.
Mặt của cô nóng như lửa đốt, sau đó lại rúc vào trong lòng hắn.
Nghe nhịp tim hắn dồn dập mạnh mẽ, bởi vì cô mà nhịp tim tăng tốc, Cận Tử Kỳ cảm giác mình nghe được mỗi lúc càng nhiều hơn.
Dường như nếu chỉ ở trong lồng ngực này, bất kể có chuyện gì phát sinh, cũng có thể gánh vác, nếu như không thể gánh vác, thì người đàn ông đang ôm cô sẽ vì cô mà đảm nhiệm.
Thật lâu sau, Tống Kỳ Diễn mới buông cô ra, sửa lại vài sợi tóc rơi trên trán cô, một lần nữa dắt tay của cô đi.
Trên lối đi bộ giữa dòng người đến người đi, hắn hơi không được tự nhiên nên ho khan một tiếng, buông lỏng tay của cô.
Chầm chậm đi ở bên cạnh cô, dư quang khóe mắt thỉnh thoảng dừng trên người cô.
Nhưng khoé mắt bao giờ cũng cùng ánh mắt của cô bất ngờ gặp nhau.
Sau đó, cả hai lại ăn ý dời đi chỗ khác.
Phần mập mờ ám muội này vào trong xe cũng không tiêu tán, Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế, thỉnh thoảng sẽ ngắm nhìn Tống Kỳ Diễn đang lái xe, nhìn sang hình dáng khôi ngô tuấn tú kia, lặng lẽ đỏ mặt.
Người trưởng thành mà ngượng ngùng nói ra thật sự có chút xấu hổ muốn độn thổ cho xong.
Cô đang định tìm chút ít đề tài để phá vỡ sự lúng túng trầm mặc này, đột nhiên trên khung đường cao tốc một chiều lại có một chiếc xe thể thao chạy ngược chiều lao tới đây, dường như đã uống rượu say nên điều khiển có chỗ liều mạng, chạy loạn xạ bừa bãi xông thẳng đến.
Mắt thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kia sẽ lấy tốc độ nhanh hung hăng mà đụng vào, đôi mắt Cận Tử Kỳ căng thẳng, nhưng cũng không khủng hoảng nhiều khi đối mặt với tử vong, cô quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Động tác đầu tiên của cô là nắm thật chặt ống tay áo của hắn, mà không phải ôm lấy đầu của mình.
Tống Kỳ Diễn mím chặt đôi môi, vẻ mặt nhìn qua hết sức ngưng trọng nhưng không hoảng hốt lo sợ.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao sắp đến gần phía trước không chớp mắt, hai tay nắm tay lái nhanh chóng chuyển động cố gắng tránh đi va chạm sắp đến.
Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang xé rách khắp chân trời, cũng làm màng nhĩ của cô chấn động dội vào âm thanh ông ông.
Chiếc xe thể thao kia trước sau vẫn không dừng lại, ở giữa đường một chiều muốn tránh đi cũng không phải chuyện dễ, Tống Kỳ Diễn sử dụng mọi nỗ lực cũng không có thể thuận lợi tránh né chiếc xe điên cuồng kia.
Nhưng, giữa lúc hai chiếc xe trong nháy mắt như tia chớp đâm vào nhau, Tống Kỳ Diễn đột nhiên nhanh chóng tháo dây khoá an toàn ra, xoay người lại ôm lấy Cận Tử Kỳ vẫn đang ở trong cơn kinh hoảng, dùng lồng ngực của mình bảo vệ đầu của cô và những chỗ thân thể lộ ra trong tầm mắt hắn thật chặt.
"Cận Tử Kỳ." Hắn giống như sử dụng hết toàn lực để ôm cô, nơi cổ họng chỉ có thể thốt ra được ba chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...