Bữa tiệc đầy tháng hết sức long trọng của bạn nhỏ Tống Mạch Mạch đã kết thúc rồi.
Tống Kỳ Diễn dù thế nào cũng không ngờ tới, trên đường về nhà lại xuất hiện một đứa “con trai”.
Theo lời giới thiệu của Cận Mỗ Mỗ, đứa bé đang ăn mặc đầy màu sắc kia gọi là Trác Tiểu Phàm.
Cận Tử Kỳ vỗ vỗ vai của hắn: “Là con trai của vị sĩ quan lần trước đã cứu chúng ta ở trên núi.”
Tống Kỳ Diễn một lần nữa nhìn về phía Trác Tiểu Phàm đang ngồi nghiêm chỉnh phía sau, không nói gì thêm, lái xe trở về nhà.
Cận Tử Kỳ quay đầu hỏi Trác Tiểu Phàm: “Buổi tối muốn ăn khuya bằng cái gì?”
“Cơm nếp vo tròn với hạt vừng!”
Cận Tử Kỳ giơ ngang cánh tay nhìn về phía Cận Mỗ Mỗ: “Cận Mỗ Mỗ, con không được ăn khuya.”
“Tại sao chứ?” Cận Mỗ Mỗ bất mãn kháng nghị: “Mỗ Mỗ cũng đói mà.”
Trác Tiểu Phàm nhìn Tống Mạch Mạch đang ở trong lòng của Tống Tử Kỳ, hỏi lại: “Buổi tối em gái sẽ ngủ cùng với dì sao?”
“Ách,” Cận Tử Kỳ thoáng ngây ra: “Chắc là sẽ ngủ chung với tiểu Bảo ở trong phòng dành cho con nít.”
“Ờ.” Trác Tiểu Phàm mấp máy miệng: “ Con biết rồi, cám ơn dì, đúng rồi, ăn khuya có thể ăn súi cảo.”
Cận Tử Kỳ vui vẻ cười cười:” Được, sau khi về nhà, dì sẽ chuẩn bị cho con một phần.”
Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ và Trác Tiểu Phàm ở hàng ghế phía sau, ách, ở giữa còn có Tống Tiểu Bảo.
Cô không thế không thừa nhận, bây giờ lá gan của trẻ con đúng là càng lúc càng lớn.
Cận Mỗ Mỗ lẻ loi một mình, hơn nửa đêm lấy cặp sách, đón xe đi đến bệnh viện thăm cô đã khiến cho cô rất sợ hãi, kết quả, vị Trác Tiểu Phàm kia cư nhiên lại dám cầm ba trăm tệ, đeo trên lưng một cái túi đựng đồ chơi rồi đi tới thành phố S.
Nhìn đôi chân nhỏ nhắn đang lắc lư của Trác Tiểu Phàm, cậu bé đang cho Cận Mỗ Mỗ xem các món đồ chơi trong túi xách của mình, Cận Tử Kỳ không khỏi lo lắng, nghe nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, không biết Mỗ Mỗ sẽ biến thành đen hay trắng.
Sau khi trở về nhà họ Tống, Trác Tiểu Phàm leo xuống xe, từ túi quần móc ra một ít tiền lẻ rồi chạy đến bên cạnh của Cận Tử Kỳ, kéo kéo váy của Cận Tử Kì: “Dì ơi, con còn chút tiền, xem như trả tiền thuê phòng ở nhà dì một đêm.”
Cận Tử Kỳ nhìn đống tiền lẻ kia, vừa cười vừa xoa đầu của Trác Tiểu Phàm: “Không cần phải khách sáo như vậy, tiểu Phàm cứ xem như đang ở nhà của mình là tốt rồi, số tiền này con giữ lại mà dùng.”
“Không được.” Trác Tiểu Phàm lên tiếng từ chối, lắc đầu: “Ông nội đã nói rồi, không thể chiếm lợi ích của người khác.”
Cận Tử Kỳ không có cách nào khác, chỉ đành nhận lấy mười mấy tệ kia: “Tiểu Phàm đã báo bình an với gia đình chưa?”
“Con đã để lại thư rồi, bây giờ có lẽ thủ trưởng đã nhận được.”
Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn nói ra sự tò mò của bản thân: “Tiểu Phàm đến thành phố S là để thăm Mỗ Mỗ sao?”
“Khụ khụ…khụ khụ…”
Cận Mỗ Mỗ đột nhiên ho một trận mãnh liệt, sau đó leo từ trên xe xuống: “Mỗ Mỗ, tiểu Bảo muốn đi tiểu!”
Đợi Cận Tử Kỳ đưa Tống Tiểu Bảo rời khỏi, Cận Mỗ Mỗ mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Trác Tiểu Phàm: “Xém chút thì bị lộ rồi.”
Trác Tiểu Phàm vuốt vuốt cây súng ngắm ở trong tay, bĩu môi nói: “Dù sao anh cũng không sao hết.”
Sau khi Tống Kỳ Diễn đỗ xe xong thì nhìn thấy bóng lưng đẹp đẽ của vợ đi vào nhà.
Hắn rất có ý kiến với việc trong nhà xuất hiện thêm một đứa bé: “Đứa bé kia thật sự không xem mình là người ngoài.”
Trác Tiểu Phàm nhìn hắn một chút, không nói chuyện.
Cận Mỗ Mỗ nghe thấy câu nói này của ba mình đặc biệt quen thuộc.
Tựa hồ giống như năm đó, một vị ba vợ nào đó đã cũng đã nói qua với hắn như vậy.
-----
Cận Tử Kỳ đi vào lầu chính rồi sai người làm đi nấu một chén sủi cảo nhân thịt và một chén hoành thánh nhỏ.
Mặc dù lúc nãy nói không cho Cận Mỗ Mỗ ăn nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không nỡ để cho đứa con bảo bối của mình bị đói.
Nhiều nhất thì cũng chỉ cho nó ăn ít thịt lại.
Tóm lại, tâm trạng của Cận Tử Kỳ rất tốt.
Nhìn đứa con gái đang ngủ say trong ngực của mình, Cận Tử Kỳ mỉm cười, trong nhà có thêm một vị khách nhỏ, chắc hắn sẽ rất là náo nhiệt đây.
Chỉ cần nghĩ đến việc vị thủ trưởng kia đã cứu hai vợ chồng họ thì cô cũng nên đối xử tốt với vị tiểu sĩ quan kia hơn một chút.
Cận Tử Kỳ ôm Tống Mạch Mạch đã ngủ say trở về phòng của trẻ nhỏ, Tổng Tiểu Bảo thì ngoan ngoãn chơi đồ xếp gỗ dưới sự chăm sóc của người giúp việc, đối với những đứa trẻ đã đêm hôm khuya khoắt mà vẫn không chịu nghỉ ngơi, Cận Tử Kỳ cũng không muốn nhiều lời.
Sau khi sắp xếp tốt cho mấy đứa nhỏ, Cận Tử Kỳ mới trở về phòng đọc sách.
Sau khi Cận Chiêu Đông trải qua một loạt các biến cố thì bắt đầu cảm thấy mệt mỏi đối với những cuộc đấu tranh gay gắt trên thương trường, có ý muốn xin nghỉ hưu sớm, giao Cận thị cho Cận Tử Kỳ, gần đây, những hạng mục lớn của Cận thị đều do Cận Tử Kỳ đưa văn bản tài liệu đến.
Về phần Kiều Hân Hủy, từ sau lần ở nhà tang lễ, cô không gặp lại bà ta lần nào nữa.
Nghe nói bà ta đã đến Cận thị vài lần nhưng Cận Chiêu Đông đều tránh mặt không gặp, quyết tâm muốn phủi sạch quan hệ với bà, mặc cho bà đứng đợi ở bên ngoài Cận gia, Cận Chiêu Đông cũng nghĩ cách để tránh bà, nếu như thật sự không muốn nhìn thấy một người thì làm sao có thể làm đến bước đó?
Cứ mấy tháng như thế trôi qua, kêu không từ bỏ cũng khó.
Cái này có lẽ chính là cái mà người ta thường nói, người đáng hận tất nhiên sẽ có chỗ đáng thương.
Sau khi Cận Tử Kỳ xem xong những tư liệu trong tay thì đóng máy tính lại, đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng lúc cô đẩy cửa ra thì lại gặp vật cản, giống như đụng phải một thứ gì đó nên khựng lại.
Sau đó Cận Tử Kỳ nhìn thấy một người đan ông đang đứng trước của và nhe răng cười.
“Anh ở đây làm gì?” Cận Tử Kỳ kinh ngạc hỏi.
Tống Kỳ Diễn vỗ trán, vốn đang lúng túng chột dạ, sau đó thì thẹn quá hóa giận, dùng ánh mắt ấm ức nhìn Cận Tử Kỳ: “Tại sao em có thể đối xử với anh như thế? Anh là chồng của em nha!”
Cận Tử Kỳ nghe xong cảm thấy giống như bị lạc vào sương mù, không biết tại sao đột nhiên hắn lại như vậy.
VÌ vậy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Sau khi sinh em bé, giữa bọn họ vẫn xem như bình an vô sự, rất bình yên trải qua một tháng.
Thấy vẻ mặt dường như không biết vì sao mình nổi giận của cô, mặt Tống Kỳ Diễn tối sầm lại.
“Rốt cuộc là em muốn anh phải như thế nào?”
Cận Tử Kỳ ngạc nhiên, những lời nói này đáng lẽ phải là do cô nói mới đúng chứ?
“Không phải bây giờ ngay cả cãi nhau em cũng lười cãi với anh đó chứ?” Tống Kỳ Diễn tức giận nhìn Cận Tử Kỳ: “Chuyện anh làm sai không phải đã xin lỗi em rồi sao? Có cần phải tính toán chi li như vậy không?”
“Anh làm sao vậy?” Cận Tử Kỳ giống như lạc vào sương mù.
“Em, em.” Tống Kỳ Diễn đang tìm lời để nói: “Làm vợ của người khác thì nên có dáng vẻ của một người vợ, vị trí của một đứa trẻ mới đến cũng cao hơn so với anh, anh ít ra còn hỏi em muốn ăn gì, em có hỏi qua anh không?”
Không lẽ là đang ghen?
Cận Tử Kỳ sững sờ nhìn người nam nhân trước mắt mà nghĩ thầm.
“Còn nữa, lúc em ở cữ anh không nói nhưng bây giờ… chúng ta, chúng ta…Bây giờ Mạch Mạch cũng đã đầy tháng rồi, em còn, em còn…Cận Tử Kỳ, anh đã nhịn em rất lâu rồi đó!”
Cận Tử Kỳ bây giờ đã hiểu, cô nhìn người đang ông mặt vẻ mặt dì ghẻ kia, trấn an: “Mấy ngày nay em hơi bận.”
"Hừ."
"Thực sự xin lỗi."
"Hừ!"
Tống Kỳ Diễn quay người đi, trở về phòng ngủ, cửa phòng bị đóng lại một cái rầm.
Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, có chút không hiểu, cũng không biết phải làm sao..
Tống Kỳ Diễn sau khi đóng mạnh cửa phòng thì không hề đi ra nữa mà là áp sát tai của mình lên cửa.
Thấy bên ngoài rất lâu vẫn không có tiếng bước chân thì mới cảm thấy hài lòng mà đi đến và ngồi xuống ghế salon.
Xem ra vẫn còn biết tự kiểm điểm.
Hắn đắc ý ho nhẹ một tiếng, đôi chân dài ngồi bắt chéo, mở tivi lên.
Tống Kỳ Diễn ngồi ở trên ghế salon, cầm điều khiển trong tay tùy ý đổi đài, từ đài Hồ Nam nhảy qua đài Chiết Giang nhưng chỉ cảm thấy thời gian giống như sắp một thế kỷ, thế nhưng…
Hắn quay đầu, liếc mắt về phía cửa, tại sao Cận Tử Kỳ vẫn còn chưa chạy vào để xin lỗi.
Tống Kỳ Diễn nghĩ nghĩ rồi lại đứng ở góc độ của Cận Tử Kỳ suy nghĩ, lúc nãy cô ấy ở trong phòng đọc sách lâu như vậy, chắc là có tài liệu cần phải xử lý, có lẽ còn chưa tắm, ở phương diện đó thì Cận Tử Kỳ là một người rất thích sạch sẽ.
Nghĩ như thế nên lòng của Tống Kỳ Diễn cũng thoải mái hơn không ít.
Hắn dựa vào ghế salon mềm mại, bàn tay cầm điều khiển từ xa cứ chốc chốc lại gõ lên ghế salon.
Chỉnh lý lại tư liệu chắc cần khoảng mười lăm phút, tắm rửa..., nếu muốn tắm thật sạch sẽ thì cần bốn mươi mấy phút, nhanh thì cũng mười lăm phút, còn chưa tính thời gian sấy tóc, mặc quần áo, còn phải đi qua đây…
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ, rồi nhìn vở kịch trên tivi, lại nhìn về phía cửa phòng ngủ, lại nhìn vở kịch, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhìn qua nhìn lại đến nỗi ngay cả cần cổ cũng bắt đầu cảm thấy mỏi, cuối cùng…
"Soạt soạt... "
Tống Kỳ Diễn nhanh chóng bày ra tư thế ngồi thoải mái dễ chịu, nhìn màn hình tivi không chớp mắt, hắn nghe thấy tiếng của phòng mở, tiếng bước chân càng ngày càng gần nhưng hắn vẫn ngồi im không động đậy.
Lúc này mà quay đầu lại thì sẽ chứng tỏ hắn yếu thế nên nhất định phải kiên trì, không được quay đầu.
Mãi cho đến lúc tiếng bước chân sau lưng đã dừng lại rồi, qua nửa ngày, Tống Kỳ Diễn mới mang theo biểu cảm tất nhiên mà quay đầu lại: “Đứng ở sau lưng làm gì…”
Tống Kỳ Diễn đã quên luôn câu nói tiếp theo bởi vì hắn còn chưa kịp phản ứng với cảnh mà mình nhìn thấy.
"Chủ tịch, đây là thức ăn khuya mà phu nhân kêu ta mang đến cho người."
Người giúp việc cung kính bưng một tô phở rồi đặt trước mắt của Tống Kỳ Diễn.
"Phu nhân đâu?" Tống Kỳ Diễn nén sự tức giận, lạnh lùng hỏi.
"Phu nhân nói, cô ấy đã làm cho chủ tịch không vui nên đêm nay sẽ cùng Tiểu Bảo thiếu gia và Mạch Mạch tiểu thư ngủ cùng một chỗ."
“Ai nói với cô ấy là tôi không vui?”
Tống Kỳ Diễn từ ghế salon bật dậy, giọng nói cũng to hơn, không khỏi dọa người giúp việc sợ hãi:"Chủ tịch..."
Ý thức được chính mình đã thất thố nên Tống Kỳ Diễn vội ho một tiếng, vung tay lên: "Xuống dưới, xuống dưới đi..."
Đợi người giúp việc lui xuống, Tống Kỳ Diễn mới trở lại ghế salon ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tô phở đang bốc khói ở trước mặt, một chút khẩu vị cũng không có, cuối cùng dang tay dang chân nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc ở bàn ăn, Cận Tử Kỳ thấy tinh thần của Tống Kỳ Diễn không tốt.
Trác Tiểu Phàm và Cận Mỗ Mỗ lần lượt cùng nhau ăn hết ba cái sandwich, Tống Tiểu Bảo thì vui vẻ ăn cháo.
“Hôm nay dì có chút việc, ngày mai sẽ đưa con và Mỗ Mỗ đi ra ngoài chơi, thế nào?”
Cận Tử Kỳ dịu dàng nhìn về phía Trác Tiểu Phàm, muốn hỏi ý kiến của cậu bé.
Trác Tiểu Phàm liếm liếm ngón tay dính bơ, gật đầu: “ Dì cứ quyết định là được.”
Cận Tử Kỳ thật sự rất thích những đứa trẻ hiểu chuyện và nghe lời, xoa xoa đầu của Tiểu Phàm, Cận Mỗ Mỗ lập tức đưa cái đầu dưa hấu của mình ra: "Kỳ kỳ, ở đây ở đây!"
Cận Tử Kỳ bật cười, cũng sờ lên đầu của cậu bé
Cận Mỗ Mỗ lúc này mới hài lòng và tiếp tục ăn sandwich.
Tống Kỳ Viễn ngồi ở bên cạnh xem báo sáng, nắm chặt tờ báo làm phát ra tiếng kêu sột soạt.
Cận Tử Kỳ cuối cùng cũng nhìn về phía hắn: “Tối nay muốn ăn cái gì?”
Tống Kỳ Diễn đặt thấp tờ báo xuống, không lạnh không nhạt phun ra một chữ: “Hừ.”
Cận tử kỳ: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...